Barca ăn thịt Hổ
Trận đấu đêm qua có thể đã là một bi kịch và tôi đang viết những dòng này với cái đầu gối ê ẩm khi ngã khỏi ghế vì Adriano.
Athletico de Madrid đã khởi đầu với một chiến thuật tốt và họ đã thực hiện chiến thuật đó một cách hoàn hảo. Chúng ta có lẽ đã gục ngã trước họ như hầu hết các đội bóng khác tại La Liga.
Đừng có để cái gã nhỏ con đó tiêu diệt chúng ta
Hãy chỉ quan tâm tới các cầu thủ khác khi bắt buộc
Cố gắng có bàn dẫn trước sớm
Chơi phòng ngự, tận dụng hàng phòng ngự chậm chạp của Barca.
Tất cả những chiến thuật đó đã được thực hiện.
Thêm vào đó, Athletico còn nhận được những món quà đến từ cầu thủ xuất sắc nhất Barca, đá như ngủ mơ suốt hiệp 1, một tiền đạo cánh càng ngày càng tỏ ra kém duyên, trong khi những cầu thủ còn lại, không phải ai cũng đã tốt. Và họ đã có bàn thắng sớm.
Quá hoàn hảo.
Vậy điều quái quỷ gì đã diễn ra???
Trước trận đấu, mọi người, mọi ngòi bút, mọi bài báo đều tập trung vào cuộc đấu giữa Messi và Falco, các câu chuyện về 2 siêu sao ghi bàn này xé toạc thế giới bóng đá, luôn nằm trên những trang đầu các tờ báo thể thao và khiến cho kho từ vựng thế giới trở nên cạn kiệt. Nhưng một trận đấu luôn là màn trình diễn của hai mươi cầu thủ còn lại. Và ở thế giới thực tế đó, 10 cầu thủ còn lại của Barca xuất sắc hơn hẳn số còn lại của Athletico. Đơn giản quá phải không, thực tế lại rất phức tạp.
Bạn có thể thấy cả hai câu lạc bộ đều tìm mọi cách để khống chế 2 cái tên nổi bật nhất, nhưng chỉ có 1 câu lạc bộ phải thay đổi cách chơi để hoàn thành điều đó. Lại một lần nữa, Barca lại là đội chiếm lợi thế, tất cả những gì họ cần làm chỉ là chuyền bóng và di chuyển, quần cho đối thủ mệt nhoài ra rồi ghi bàn. Viết tới đây tôi lại nhớ tới cách người ta làm thịt con dê, để cho thịt dê ngon và không còn mùi hôi, trước khi thịt một con dê, người ta đánh cho nó toát hết mồ hôi rồi mới cắt tiết, bất chấp trong lúc đánh con dê, có thể người ta bị nó đá cho 1 cú. Và với chiến thuật cố hữu đó của Barca, Falcao gần như không nhận được bóng, vậy là chú Hổ đã được xử lý.
Trong khi đó Athletico lại phải xử lý Chú Rận bằng cách khác, họ đã phải xử dụng gần như toàn bộ cầu thủ để bao vây Messi, chiến thuật này giống hệt việc con dê khi bị đánh thì cứ lồng lộn lên rồi toát hết mồ hôi. Ở phương diện một đội bóng, các cầu thủ của Athletico sẽ mệt mỏi rã rời và hơn thế nữa, tạo ra sự mất cân bằng ở một nơi nào đó trên bề mặt sân Camp Nou.
Dù rằng trước khi trận đấu diễn ra, bất kỳ ai trong chúng ta cũng đã biết rõ công thức chiến thắng đó, nhưng quả là nó không đến một cách dễ dàng như việc ăn thịt dê. Phải thành thật mà nói, suốt 20 phút đầu trận, tôi luôn ở trong tình trạng nơm nớp lo sợ.
Đây là một trận đấu đã được bàn luận rất nhiều trước khi diễn ra. Cũng giống như trước các trận đấu với các đối thủ cứng cựa khác. Ngày hôm qua, đoàn quân của Tito Vilanova cũng lại phải nghe cánh nhà báo bàn luận chán chê về việc Athletico de Madrid có đủ mọi công cụ để chặn đứng bước tiến thần tốc của họ, về việc đây sẽ là một trận đấu khó khăn như thế nào…
Quả thực Athletico đang có một phong độ đáng nể, người viết bài này không nhớ nổi liệu lần gần đây nhất Athletico mạnh mẽ đến vậy đã cách đây bao nhiêu năm. Một đội bóng sở hữu sát thủ đáng mong ước bậc nhất trong làng túc cầu, một tập thể chất lượng, chơi phản công siêu việt, phòng ngự kỷ luật sẵn sàng làm mọi điều để dành chiến thắng, giống hệt với những gì chúng ta biết về Diego Simmeone khi gã đồ tể này còn là một cầu thủ.
Tín hiệu xấu đầu tiên đến khi Radamel Falcao tung ra một cú đánh đầu đập cột dọc Barca, rồi ngay sau đó là một cơ hội nữa của Tigre, khi mà Valdes đã rất kịp thời băng ra khiến Falcao phải sút ra ngoài.
Và rồi điều đó xảy ra, điều khiến tôi đỡ ngạt thở hơn và tin tưởng hơn vào chiến thắng cho đội nhà. Ở phút thứ 20, chiến thuật của đội khách đạt đến cực đỉnh, những pha áp sát đã khiến Messi để mất bóng, sau đó trái bóng được chuyền cho Falcao – đang được thả lỏng. cầu thủ có biệt danh Tigre đã có một pha chạm bóng tinh tế rồi dùng tốc độ vượt qua các cầu thủ hậu vệ Barca, rồi bằng một pha kết thúc kỹ thuật đã đưa bóng vượt qua sự cố gắng vô vọng của Valdes, tỷ số là 0-1. Các cules có thể chỉ thốt lên những tiếng ậm ừ, nhưng tôi thì lại thấy nhẹ nhõm. Lý do ư?
Đối thủ của chúng ta có 1 cầu thủ mà trong một pha lóe sáng cá nhân có thể thay đổi trận đấu. Còn chúng ta, cho tới lúc đó, trên sân là 9 cầu thủ có khả năng tương tự. Và với quyền kiểm soát tối đa mà đối thủ dành cho chúng ta, ghi bàn chỉ là vấn đề của thời gian.
Mùa bóng trước, các đối thủ có thể yên tâm mà giao trái bóng cho Barca, giống như chúng ta giao một món đồ chơi cho em bé để chúng ta rảnh tay làm việc nhà. Khi đó các cầu thủ Barca sẽ chuyền bóng qua lại, chơi đùa với trái bóng, nhưng các đối thủ của Barca có thể yên tâm sẽ không thua nếu không tự làm những điều dại dột.
Giờ đây, trao quyền kiểm soát cho đội bóng của Vilanova giống như một hành động tự sát. Đội bóng này không kiên nhẫn như chính họ một năm về trước, nhiều cầu thủ sẵn sàng tung ra những cú dứt điểm hơn và các cầu thủ sẵn sàng tung ra các cú sút từ mọi khoảng cách. Đội bóng này có bóng và họ sẽ ghi bàn.
Để có được bàn thắng, Falcao cần một cơ hội hoàn hảo với một pha mất bóng ít thấy ở cầu thủ xuất sắc nhất thế giới trong khi Pique, trung vệ được phân công kèm anh đang mải tham gia tấn công, để nhiệm vụ phòng ngự lại cho Busquest. Liệu trong một trận đấu, sự hoàn hảo đó xảy ra bao nhiêu lần? Vậy là chú Hổ ghi bàn, và tôi cảm thấy chiến thắng tới gần.
Như đã nói, tôi chắc chắn Barca sẽ ghi bàn, nhưng tôi cũng hơi bất ngờ khi bàn gỡ đến sớm như thế, chắc hẳn Adriano sốt ruột lắm rồi. Anh ấy nhận một đường chuyền đảo cánh, rồi sộc thẳng vào trung lộ. Pha đi bóng của Adriano không chỉ làm bất ngờ các cầu thủ phòng ngự đối phương mà kể cả các cules cũng chỉ dám nghĩ tới điều đó nếu cầu thủ thực hiện không phải là một hậu vệ cánh trái chuyên dự bị mà là một người Brazil khác với đầy hình xăm. Với pha đi bóng như vậy hẳn Adriano đã có đủ không gian và thời gian để nẩy ra ý nghĩ “hẳn là tôi cũng làm được…” vậy là Ka-boom, bóng từ chân anh vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ trước khi làm tung mành lưới thủ thành Courtois. Tỷ số là 1 – 1.
Và tôi ngã lăn khỏi ghế.
Tuy đã đánh mất lợi thế dẫn bàn, nhưng thế trận của Athletico vẫn khá tốt, và các cầu thủ của họ vẫn chơi rất hay, đúng với vị thế của một đội bóng đang làm chủ vận mệnh của mình. Họ vẫn tỏ ra nguy hiểm trong những pha phản công, và tình hình có vẻ như chưa sáng sủa đối với đội chủ nhà. Ngoại trừ một điểm, sự mệt mỏi. Lúc này sức ép của Barca lên đội bóng áo trắng đỏ là khủng khiếp, Iniesta xâm nhập sâu hơn vào vòng cấm đối phương, các pha phạt góc dành cho Barca diễn ra liên tục, và rồi điều gì đến cũng phải đến.
Một pha bóng lộn xộn sau quả phạt góc, bóng rơi đến chân Busquest, không vội vã, anh đợi và đợi cho tới khi ở bên màn hình, các cule trên toàn thế giới hẳn đều đã gào lên “đóng”, Busquest điềm tĩnh “ghi bàn? Cầu thủ đối phương đang lao tới, tôi biết chắc họ sẽ xoạc bóng, tôi sẽ đợi cho tới khi họ lố đà…” xong, cả hậu vệ và thủ môn đối phương đã trượt trên thảm cỏ Camp Nou và nhìn bóng bay vào lưới.
Tỷ số là 2 – 1 sau khi kết thúc hiệp thi đấu thứ nhất, hiệp đấu mà Athletico đã chơi tốt nhất có thể. Không thực sự có một lỗi nào, không bị đánh mất thế trận, nhưng đơn giản là họ chưa đạt tới đẳng cấp của Barca.
Hiệp hai diễn ra, và có vẻ như tình hình không khác là mấy. Nhưng sự thực là sự tự tin của Athletico đã mất, họ đã không còn nguy hiểm nữa và Barca đơn giản chơi như đang đá tập. Chuyền bóng và di chuyển, chuyền bóng và di chuyển, dành lại bóng rồi lại chuyền bóng và di chuyển. Alexis Sanchez đã có một pha chạy chỗ tuyệt hay và chuyền bóng chuẩn xác cho Messi. Các hậu vệ đội khách giờ này hẳn đã tương đối mệt mỏi, cầu thủ xuất sắc nhất của chúng ta có đủ không gian để khống chế trái bóng, di chuyển sang trái và tung ra một cú sút chìm đưa bóng qua khỏi tầm với của Courtois, nâng tỷ số lên 3 – 1.
Thực sự là quá tàn nhẫn, xét đến việc Athletico đã làm hết khả năng của họ, các cầu thủ đội khách không tạo ra bất cứ một sai lầm nào, tuyệt đối tuân thủ chiến thuật của huấn luyện viên… vậy mà họ vẫn thua.
Điều này khiến cho tôi, dù luôn canh cánh dặn lòng rằng đội bóng của chúng ta vẫn chưa thắng được bất cứ giải nào, rằng không có cái cúp nào được trao vào tháng 12 mỗi năm… cũng phải nghĩ rằng chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới không đánh cược cho chiến thắng của Barca vào cuối mùa bóng. Đơn giản là đội bóng này hoàn hảo quá. Các con số thống kê có thể chỉ ra rằng chưa bao giờ khoảng cách 9 điểm ở tháng 12 sẽ được san bằng vào cuối mùa bóng tại La Liga. Nhưng các cules như bạn, như tôi vẫn luôn tự nhủ cần phải nỗ lực hơn, đó chính là tính cách của chúng ta, của Barca và của các cầu thủ.
Barca, hiện nay có thể coi là đội bóng xuất sắc nhất thế giới. Và Athletico, dù đang chứng tỏ họ còn hơn một đội bóng tốt, khi đối diện với Barca cũng hóa tầm thường.
Barca có bóng, Barca dành lấy bóng, họ tung ra vài đường chuyền, họ áp sát đối phương mỗi khi mất bóng, rồi họ lại chuyền, rồi họ chọc khe… họ luôn luôn tìm kiếm thêm các bàn thắng bất chấp việc đang dẫn trước đối thủ. Trận đấu thực ra có thể coi như đã kết thúc sau bàn thắng thứ 3, nhưng tôi lại phải dùng từ tàn nhẫn, hết sức tàn nhẫn. Ở phút thứ 80, khi vẫn đang dẫn 3 – 1, Puyol chạy trối chết chỉ để cứu một đường bóng khỏi ra ngoài biên dọc. Nếu có một quả ném biên ở thời điểm đó thì hẳn cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng Puyol, một cules thực sự “đếk biết được, cứ phải cứu bóng cái đã”.
Athlectico thực ra không có câu trả lời nào cho lối chơi của chúng ta, lối chơi đơn giản của những pha chuyền bóng và di chuyển. Những pha chuyền bóng của họ trở nên khó khăn hơn, những pha phản công cũng giảm đi đáng kể, bởi chúng ta đã hoàn toàn kiểm soát trái bóng và điều duy nhất có thể diễn ra là Messi lại tiếp tục nâng cao kỷ lục ghi bàn của bản thân.
Phút thứ 88, La Pulga chen vào giữa hai hậu vệ Athletico, những người không chế bóng thiếu dứt khoát, dành lấy bóng và tâng qua người thủ thành đối phương. Đẹp lạnh lùng.
Bạn có bao giờ tự hỏi liệu đội bóng này còn đói khát chiến thắng tới mức nào? Một cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, đã phá kỷ lục ghi bàn trong năm, vậy mà vẫn hết sức áp sát đối phương khi đã dẫn trước tới 3 – 1, hẳn các hậu vệ Athletico không nghĩ tới điều đó, vì đó là không tưởng ở các đội bóng khác.
Diego Simeone có quyền nói rằng các học trò của ông đã chơi tốt hơn những gì bảng tỷ số thể hiện và không xứng đáng thua đau như vậy. Còn Vilanova thì có thể nói rằng “chẳng có gì là xứng đáng hay không”. Athletico sẽ xem lại băng ghi hình, và sẽ nhận thấy sự vô dụng của Pedro, sẽ thấy rằng Sanchez chẳng nguy hiểm mấy, rằng Messi không nhận được nhiều sự hỗ trợ như mọi khi, vậy nên anh chỉ ghi có 2 bàn thắng.
Tất nhiên Ạthletico cũng sẽ thấy Pique xuất sắc như thế nào, Puyol xứng với danh hiệu sư tử ra sao, sẽ thấy sự xuất hiện của Busquets ở mọi nơi, sẽ thấy sức tàn phá của Adriano, màn trình diễn của cầu thủ người Brazil này hẳn đang khiến Alves lo lắng cho vị trí chính thức của mình bên hành lang cánh phải. Simeone và các học trò của ông cũng sẽ thấy một Alba siêu tốc. Họ sẽ thấy một Barca siêu hạng, và chỉ có một serie những điều hoàn hảo diễn ra mới có thể giúp họ có được bàn thắng.
Có nhiều người có lẽ không theo dõi Barca đủ nhiều, tỏ ra lo lắng liệu có phải khâu tấn công của Barca phụ thuộc quá nhiều vào Messi, khi anh ghi quá nhiều bàn thắng như vậy. Nhưng qua trận đấu này, chúng ta, các cules và cả các đối thủ của Barca, hẳn đều nhận ra Messi cũng chỉ là 1 trong số 11 cầu thủ của Barca trên sân mà thôi.
“tôi yêu cậu quá!” “không tôi yêu các anh hơn!”