...Khi người ta ngang nhiên tàn phá thiên nhiên, giết hại nuông thú ngay trước cửa chùa, chen lấn cãi cọ nhau trên đường, tranh giành bổng lộc, ức hiếp lẫn nhau, khi người ta nhìn thấy những kẻ móc túi trên một chuyến xe nhưng giả vờ quay mặt đi, giả vờ quay mặt đi để không nhường chỗ cho một người lớn tuổi hay một phụ nữ có thai, khi người ta ngang nhiên xâm lấn đến các di tích văn hoá, lịch sử bởi lợi ích vật chất, khi người ta trắng trợn đục khoét tài sản của tập thể, khi một thầy hiệu trưởng mua dâm học sinh đã xin trút bỏ y phục trước toà để chứng minh mình không có khả năng tình dục hòng chạy tội thì đức hạnh của con người đã nát như bùn.
Nhưng trước tội ác ở mức độ man rợ ấy, chúng ta thật may đã không rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng nếu chúng ta không được thấy sự lên tiếng của những người dân ở xã Ngọc Chánh. Cho dù sự lên tiếng này không tỉ lệ thuận với những hành động phi văn hoá và phi nhân tính đang diễn ra..."
Trích "Phát ngôn ấn tượng trong tuần" trên Tuần Việt Nam:
http://tuanvietnam.net/2010-05-07-do-bo-truong-nao-dam-tu-chuc-va-mot-ke-lam-muu-
Tôi tự hỏi,tại sao con người ta có thể làm như vậy,hành động như vậy,phải chăng đó là thú tính,nhưng theo tôi,đó không phải thú tính,vì chúng ta đang sống trong 1 xã hội hiện đại,chúng ta được đi học,được xem ti vi,.. nên không thể là con thú.Mà những dòng ở trên,thật kì lạ là nó vừa hỏi vừa trả lời cho chính chúng ta.
Người Việt Nam đang sống và phát triển như thế đó,đó là thực tại,là xã hội thật,nó tường như ngây ngô nhưng đầy bức xúc của sự phát triển mất cân đối,thiếu bền vững.Khiến cho con người ta từ giàu đến nghèo,từ tốt cho đến xấu,tất cả đều mang theo 1 sự ức chế cảm xúc của riêng mình.
Nói không phải là để sụt sùi buồn bã,mà nói là vì còn có hy vọng.
HY vọng ở chỗ,tôi,bạn và chúng ta,mỗi người hãy sống tốt mà tin rằng :"Ta có thể thay đổi tất cả",đó là sức mạnh của tập thể những người có thể thay đổi tất cả.
Nếu như ai đó,nghĩ rằng,hoặc giả câu cửa miệng luôn là :"Tôi sống cho tôi,mình tôi sao có thể thay đổi mọi Người.." thì điều đó sẽ chỉ mang lại sự tụt lùi về niềm tin.Người đó không chiến thắng.
Con phố bẩn là người cha chung của những gia đình quanh nó,không ai buồn khóc cho người cha đó khi nó bẩn thỉu,tại sao không nghĩ rằng khi một người ra quét nó mà chỉ cần nghĩ rằng,quét sạch cho chính bản thân nhà mình,thì sẽ có người thứ 2,thứ 3,...
Đường Nguyễn Trãi,cứ 1 đoạn lại có 1 đèn đỏ yêu cầu dừng xe cho người đi bộ qua đường,ban đầu chẳng ai buồn nghe,nhưng khi có 1 người dừng lại,thì sẽ có người thứ 2,thứ 3,... Chỉ cần nghĩ rằng,giả như 1 ngày nào đó mình cần đi bộ qua con đường này,thì ta sẽ nghĩ ra sao về cái ngaỳ ta phóng ầm ầm không buồn thương tiếc những người khác cũng trong hoàn cảnh đó?
Mỗi người là 1 tế bào,nhiều tế bào tốt tạo nện 1 cơ thể khỏe mạnh,nhưng xuất phát điểm của mọi thứ,ở chính bản thân tế bào đó.Nếu có niềm tin về điều tốt đẹp hơn,phải hành động.