hôm nay lang thang trên ttvnol thấy 1 bài viết có lẽ cũng lâu lắm rồi
[an=Bấm vào để xem toàn bộ nội dung]Chuyện cũ....
"Hôm qua tôi có sang nhà cô hàng xóm, khi ngồi ở ghế chờ cô, tôi liếc nhìn sang tờ báo để ở ghế cách chỗ tôi ngồi không xa, đó là một tờ báo thể thao, ở trang nhất tôi thấy hình ảnh một gương mặt rất giống người, tôi không nhìn rõ lắm và cũng không dám chắc lắm, fải chăng có tin tức gì liên quan đến người, tôi định với tờ báo để xem nhưng tôi đã không làm vậy.
Đến giờ thì cũng đã lâu lâu rồi,kể từ 4h sáng ngày 2-7, cái ngày đen tối ấy, tôi đã không dám động đến TV, không dám đọc báo, cũng không dám lên mạng xem thông tin, ở đâu có bóng đá là tôi tránh xa, người ta nói về bóng đá tôi im lặng hoặc tìm cái gì đó để lảng tránh. Vì tôi sợ ,tôi sợ phải nhìn thấy người trong hình ảnh đó, hình ảnh mà người ta gọi là “ gã khổng lồ bại trận” ....
Cái hôm nghe loáng thoáng là Đức thua, tôi mới dám bật TV lên xem, vì tôi biết là họ sẽ không nhắc đến người nữa.Nhưng khi tôi nhìn thấy người Đức khóc, tôi đã không kìm nổi mình nữa, sau những ngày bị dồn nén tâm trạng mọi thứ như vỡ tung ra,tôi đã khóc, không phải vì người Đức, vì tôi nhớ đến người, tôi cũng không biết nữa, tôi nhớ đến người thực sự….
Đến với WC lần này tôi không mong người là tâm điểm của cả thế giới bóng đá như năm 98 tại Pháp nữa, tôi cũng không chờ đón người lại lập kỷ lục như cách đây 4 năm, tôi biết người đã bắt đầu ở bên kia cái ánh hào quang... Chỉ cần lại được nhìn thấy người ra sân, người đi lại, người chạy, người cười.... là tôi hạnh phúc đến nhường nào rồi. Tôi rất thích nhìn dáng người đi, lững thững, cái đầu cúi xuống, thỉnh thoảng ngẩng lên nhăn nhăn trán như trẻ con, dáng đi trông bình thản đến lạ kỳ nhưng lại lẩn khuất đâu đó có chút gì lặng lẽ, âm thầm, đơn độc .…Tôi chẳng quan tâm đến những lời chỉ trích của người ta với người, có lẽ tôi học được điều này từ người, không giống như hồi tôi còn học cấp 2 - khi đó tôi có thể nhảy dựng đứng lên và gân cổ để tranh luận với bất kỳ ai, ở bất kỳ nơi nào để bảo vệ người. Bây giờ tôi cất giấu kỹ sự yêu mến của tôi với người ở riêng một góc trong trái tim.
Tôi bắt đầu biết người khi người còn ở Barca, khi đó tình cờ xem được bàn thắng của người trên TV - bàn thắng được phát đi phát lại đến hàng trăm lần trên các kênh truyền hình của TBN- lúc đó người nổi lên như cồn, người ta tung hô gọi người,đặt cho người hàng tá biệt hiệu ….”Mạnh mẽ như một con mãnh sư, nhanh nhẹn như một cơn cuồng phong “ - người làm những điều mà không ai có thể làm được vì vậy biệt hiệu “người ngoài hành tinh” gắn liền luôn với tên tuổi của người cho đến bây giờ. Tụi trẻ con trên thế giới thì coi người như một niềm mơ ước . Còn tôi khi lần đầu tiên nhìn thấy người tôi chỉ biết có một sự cuốn hút kỳ lạ của chàng cầu thủ này và cho đến bây giờ với tôi thì người vẫn luôn là người, chẳng phải như người ngoài hành tinh, vẫn bằng xương bằng thịt,vẫn đáng yêu với nụ cười răng thỏ thân thiện, giản dị mà ấm áp đến bồi hồi. Từ khi biết người tôi bắt đầu biết xem bóng đá, biết theo dõi các tin tức Thể thao, biết đọc báo, càng biết nhiều về người càng thấy yêu mến người, và cho đến bây giờ thì vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Người ta nhận xét về người quả là chẳng sai người là cầu thủ của những trận đấu lớn, những khoảnh khắc vĩ đại và những thời khắc khó khăn. Có lẽ ông trời đưa ra những khó khăn để thử thách sự nghị lực của người như “lửa thử vàng”.Nếu đúng như vậy thì thật không công bằng vì hơn ai hết người xứng đáng nhận được tất cả niềm vinh quang, sự hạnh phúc. Nhưng người đã vượt qua tuy con đường đến với tận cùng vinh quang của người có quá nhiều chông gai ….. WC 1998 : 4 bàn thắng + một chấn thương bí ẩn + sự thất bại. Tôi tưởng tất cả mọi thứ là sụp đổ, là chấm hết với người. 2 năm liền tôi thấp thỏm, lo âu nghe ngóng tin tức của người ....Lối chơi của người thay đổi rất nhiều sau chấn thương quỷ quái đó, giống như con chim sợ bị thương thêm một lần nữa “Không còn nhữ pha tì đè mãnh liệt,những cú chạm bóng liên tục trước khi vượt qua hàng thủ dày đặc mà thay vào đó là 1 Ronaldo chơi đồng đội hơn,ít chạm hơn và ngàng càng tinh quái trong việc chạy chỗ” thay vì đứng trước TV hò reo cổ vũ người, tôi lo âu, thấp thỏm trong từng bước chạy của người, tôi sợ nhìn thấy người lê những bước nặng nề khi rời khỏi sân cỏ mà chưa kết thúc trận đấu.Nhưng lúc nào tôi cũng ủng hộ người bởi tôi tin, tôi tin sẽ có một ngày người trở lại. Tôi không biết diễn tả sao về niềm hạnh phúc khi thấy người trở lại,vậy đấy, trong cuộc sống này lại chứa đựng rất nhiều điều kỳ diệu,người đã không làm thất vọng fans hâm mộ :8 bàn thắng và 1 chiếc Cup vàng của riêng người. Tôi khóc vì mừng cho người.Trải qua bao nhiêu sóng gió tôi lại được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người như ngày nào - Ro của tôi Là Ro của tôi - dũng cảm - kiên trì - mạnh mẽ - đầy nghị lực. Người hạnh phúc, Tôi hiểu, sau quá nhiều sóng gió xảy ra với người như thế chiếc Cup đó không chỉ quý giá mà thật đặc biệt. Đó không chỉ là niềm hạnh phúc cho một đời cầu thủ mà còn cho cả một đời người. Tôi nhận ra ngoài tình cảm yêu mến đặc biệt thì tôi còn ngưỡng mộ, khâm phục nghị lực của người-Một cầu thủ lớn, một nhân cách vĩ đại !
Chắc chẳng ai như tôi khi xem bóng đá thì tắt tiếng đi, tôi chẳng cần thiết phải nghe tụi nó bình loạn không hay về người cả. Trận đầu tiên Brazil gặp Croatia người ta chỉ trích người,bạn tôi nói Obelix của tôi hết thời rồi ( uh thì cái thời của 96-99 cũng đã đi qua quá lâu rồi, giờ đây xung quanh tôi tìm thấy ai đó cũng yêu mến người giống tôi thì hiếm lắm), nhưng tôi chỉ nói rằng : Tôi rất vui, thực sự tôi rất vui vì lại được nhìn thấy người trở lại, tôi không quan tâm đến ai nói gì cả,chắc chắn rằng người ta sẽ phải nhắc đến tên người thật nhiều, thật nhiều... Người đã dạy cho tôi biết “khi bạn thực sự tin tưởng vào một điều gì đó thì nó sẽ trở thành hiện thực” ... và người đã trở lại, đã đi vào lịch sử với con số 15 tròn trĩnh....
Bây giờ tôi bận bịu với công việc học hành, thi cử, với cuộc sống của riêng tôi, tôi không còn nhiều thời gian để theo dõi TV, đọc báo chí, những thông tin về người cũng ít đi, nhưng không lúc nào tôi quên người, người lúc nào cũng hiện hữu trong tôi,góp phần xây dựng nên tính cách và tâm hồn tôi. Không còn giống như hồi xưa nữa là trên tường, bàn học, cặp sách, hộp bút dán chi chít ảnh của người, mỗi lần xem TV có hình ảnh của người không còn nhảy tưng tưng gào rú gọi mọi người ra xem nữa, cũng không phải sáng nào trước khi đi học cũng nhìn vào ảnh của người rồi cười thật tươi chúc người một ngày tốt lành nữa. Tôi đã lớn, trở thành một cô gái, bớt ồn ào đi, thỉnh thoảng biết thu mình vào một góc với thế giới riêng của tôi có những tâm sự, những ước mơ, những hoài bão và có cả người, vẫn yêu mến người như ngày nào nhưng theo một cách khác, tôi hiểu người là một phần trong tâm hồn tôi, trước đây, bây giờ và cả sau này nữa. Tôi đặt người trong trái tim tôi, không ai bằng người cả, không ai được chạm vào cả. Trong mắt tôi lúc nào người cũng rực rỡ, ấm áp, như mặt trời vậy - mà mặt trời thì chỉ có một mà thôi.
Ôn lại kỷ niệm một chút ! Có thể là sẽ dừng lại đây người ạ, tôi buồn và tiếc cho người nhiều lắm nhưng có lẽ đó là sự thật.Chắc từ giờ trở đi tôi sẽ không xem bóng đá nữa đâu, không có người thì môn thể thao ấy với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù cho người có về Real đá tiếp hay chuyển đến một CLB nào đó, dù cho 4 năm nữa người có thay đổi ý định của mình, người còn được tham dự WC thêm lần nữa thì tôi cũng không xem người đá nữa đâu, hãy để cho tôi nhớ đến người, nhớ đến nụ cười của người ở 5 phút đầu trong trận gặp Ghana trở về trước đó.
Tôi không thích dùng từ “cổ động viên trung thành”. Tôi không phải là một cổ động viên của người, tôi chỉ là một người bình thường yêu mến một con người vĩ đại khác mà thôi. Tôi thích nhất câu này trong một bộ film : “Trong mỗi chúng ta đều có một anh hùng để giúp ta hướng tới những gì cao đẹp trong cuộc sống “ Và với tôi người là một anh hùng.
Bây giờ dùng từ “thần tượng” thì thật là trẻ con đối với một SV năm thứ 4 , nhưng nếu có ai hỏi “Thần tượng của bạn là ai” thì tôi luôn luôn tự tin mà trả lời rằng “ là Ronaldo”.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, bên cạnh tôi có gia đình, có anh, có bạn bè và có cả người nữa. Sau này khi tôi có con, chắc chắn tôi sẽ kể cho con tôi nghe về người, về một huyền thoại.
Đã đến lúc phải chia tay người rồi.Tạm biệt nhé, Ronaldo" [/an]
http://ttvnol.com/forum/brfc/1143299.ttvn
Thât buồn khi nghe tin cậu chỉ còn đá đến 2011, thế giới sẽ mất đi 1 trong những cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử. Với tôi, cậu mãi là 1 người bạn :thumbsup: