Các chú buồn cười thật, thế khi các chú đứng trên khán đài vẫy cờ Barca giữa rừng cờ Việt Nam thì có để ý suy nghĩ của những người xung quanh không? Nó có khác gì chuyện ta đang chọc quê các cô bé như bây giờ.
Mỗi người nên có một Idol cho bản thân. Nói như xưa gọi là tấm gương để noi theo và học tập, lấy đó là niềm tin cho cuộc sống và phấn đấu vươn lên. Đối với người lớn họ có thể lấy bác Hồ làm Idol cho chính trị, lấy Bill Gates làm Idol cho kinh doanh... Còn với đám trẻ thì Idol nó thu hẹp hơn và thường bó vào giải trí. Hơn chục năm trước chả phải dân ta bắt đầu biết treo poster ảnh của Ronan (boyzone), Nick (Back chít gì gì đó) và đa số toàn là các bạn bè ta - những cô gái.
Nói thế tức là họ - những cô gái - có quyền và cần được tôn trọng sở thích của mình. Họ khóc đòi anh Will là quyền của họ (thật ra có vài ba mống chứ đâu phải là cả sân vận động khiến an ninh phải để mắt tới). Sao cu Huy không đặt câu hỏi: Mịe, nó đếch thần tượng ai như mình mà lại đi khóc với cái thằng kia?
Vấn đề người ta quan tâm là cách thần tượng thái quá đầy tiêu cực dễ dẫn đến hành vi bồng bột mà không điều chỉnh kịp thời thì hỏng tư duy. Xời, nghĩ sâu xa làm gì khi giới giải trí phải sống nhờ những hiệu ứng kiểu như thế. Chỉ khổ thân các cô bé khi họ chưa đủ tuổi để hiểu rằng cuộc sống có ối thứ cần thần tượng, ối điều nhân văn, việc tốt, tấm gương đáng quý để idol.
Việt Nam ta trước có câu: ra ngõ gặp anh hùng. Giờ phát sợ khi ra ngõ anh hùng chào thua idol.