Cesc: "Tôi không đến đây để thay thế Xavi"
Cesc Fabregas đến trường quay của Barca TV với một nụ cười hết sức tươi, sau khi “rút chân” ra khỏi thị trường chuyển nhượng, tâm thế chàng trai này có vẻ nhẹ nhàng hẳn, đặc biệt là sự hạnh phúc trên khuôn mặt anh. Cảm giác của số 4 Barca như thế nào sau bao nhiêu năm “lưu lạc”? Tất cả sẽ được chàng trai 24 tuổi này trải bày trong cuộc trò chuyện trong chương trình của Barca TV.
Xin mời!
– Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Nó có giống một cuộc đào thoát không?
Nhớ lại hồi tháng trước quả là cực hình đối với tôi, quá nhiều căng thẳng phải đối mặt. Tinh thần tôi cực kỳ uể oải nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc và tôi hạnh phúc khi đã ở Barca
– Anh có bao giờ tưởng tượng rằng con đường trở về của mình lại khá phức tạp như vậy không? Nó kéo dài quá lâu thì phải?
Đó thật ra cũng là một phần lỗi của tôi khi hồi đó quyết định ra đi. Bởi vì tôi ước ao một ngày nào đó sẽ được thi đấu trong đội hình chính của Barca, đó không phải là một giấc mơ hoang đường. Rồi một ngày nào đó như thứ 2 vừa rồi, khi tôi ra mắt các cổ động viên, lúc đó tôi không còn là một đứa trẻ, không còn chơi cho Arsenal nữa.
– Trong ngày ra mắt, anh có nói rằng HLV Wenger giống như một người cha của mình. Anh có biết rằng rất nhiều CĐV Barca không thích nghe về vị “giáo sư” người Pháp đó không?
Tôi cho rằng hình tượng của Wenger có thể đã bị hiểu lầm theo một cách nào đó. Khi tôi gần kề Barca nhất với tỉ lệ cao nhất thì đó là phải nhờ đến ông ấy. Wenger đã đưa quyết định và nói với tôi rằng tôi có thể đi. Arsene Wenger là người đứng đầu thương vụ này của tôi và tôi có mặt ở đây là nhờ ông ấy cả.
– Thời gian trôi qua cũng đã khá lâu nhưng nhiều người muốn biết tại sao anh lại quyết định rời Barca năm 2003?
Lúc đó tôi biết rằng mình không có cơ hội nào để chen chân vào đội I khi mà Xavi lúc đó còn khá trẻ. Còn có cả Iniesta và một số tài năng khác đã lên đội I trước tôi và tôi biết rằng mình đã châm chân hơn so với họ. Và rồi tôi nghĩ thật lạ khi một đội bóng lớn như Arsenal lại để ý đến mình, ngạc nhiên hơn là ngay cả HLV Wenger cũng rút ngắn kỳ nghỉ của ông ấy để gặp tôi. Lúc đó tôi mới 16 tuổi và đang chơi cho đội trẻ của Barca, lời đề nghị kia làm tôi trở nên cuồng điên vì sung sướng.
– Chúng tôi biết Barca là CLB mà anh muốn gắn bó suốt đời, vậy tại sao đến giờ anh mới quyết định trở lại?
Khi tôi ở Arsenal, mọi thứ đến khá là dễ dàng. Tôi mang băng đội trường và ra sân trong mọi trận đấu, chúng tôi luôn đoạt vé dự Champions League, lúc nào cũng chiến đấu vì danh hiệu. Còn ở Barca, cũng những thứ đó nhưng sự canh tranh ở đây khắc nghiệt hơn nhiều, có lẽ thời điểm này là lúc khó khăn nhất khi quay lại Barca. Sẽ là rất khó khăn cho bất kỳ ai muốn ra sân trong đội hình xuất phát vì thế tôi cần một thử thách mới cho nghiệp cầu thủ của mình. Tôi nghĩ là mình đã hơi trì trệ và giờ tôi phải đối mặt với thực tế ở hiện tại, tôi cần một động lực thật mạnh mẽ để khai thác hết khả năng tốt nhất của mình.
– Tài năng của anh có thể nói là không cần bàn cãi và CLB Barcelona rất muốn ký hợp đồng với anh. Nhưng trên hơn hết đó chính là việc Guardiola muốn có anh trong đội hình, điều này có ý nghĩa gì với anh không?
Điểm mấu chốt nằm ở đó. Tôi biết mình có thể học hỏi từ Pep và các đồng đội của mình rất nhiều, chính họ giúp tôi phát huy hết khả năng của mình. Quan trọng nhất đó là tư duy chiến thuật và những động tác kỹ thuật sẽ giúp tôi hoàn thiện bản thân hơn.
– Mười năm trước, chẳng ai có thể nhanh hơn Pep trong khoản nắm bắt trận đấu. Anh có nghĩ như thế không hay là Cesc Fabregas lại có thể làm điều đó tốt hơn?
Không hản là như thế. Có hai người trước tôi có khả năng rất nhạy trên sân, đó là Xavi và Iniesta và họ đã chứng minh điều đó một cách thực tế. Còn về Pep thì ông lại một biểu tượng để tôi tham khảo, cả 3 người đều là hình mẫu tiền vệ lý tưởng.
– Cách đây mấy năm, Pep đã tặng anh một chiếc áo đấu với nội dung “Cậu sẽ là số 4 của Barca”. Câu chuyện ấy diễn ra như thế nào?
Ba mẹ tôi ly thân khi tôi khoảng 13-14 tuổi. Lúc đó tôi đang theo đội thi đấu ở Valladolid hay Ý gì đó, tôi cũng không nhớ rõ. Biết được tin đó khiến tôi khá buồn rầu và chán nản, thời gian đó thật tệ. Sau đó, HLV Rodolf Borrell, một người rất tuyệt, đến và nói với tôi rằng ông cũng đã nghe về chuyện đó và tặng tôi chiếc áo đấu mà sau này Pep ghi lên. Đó là sự trùng hợp kỳ lạ, một giai thoại thật sự. Cha tôi đã giữ nó và tôi rất quí nó.
– Anh là một thành viên của thế hệ những cầu thủ sinh năm 1987, thế hệ tuyệt vời khi anh thi đấu cùng Messi và Pique. Vậy còn khoác áo tuyển trẻ các anh có hay nói về ngày mà mình được lên đội I không?
Chúng tôi chơi nhiều giải đấu với đội trẻ và khá là gắn kết. Đó là thời điểm tuyệt vời của cuộc đời tôi khi còn trẻ, nhưng nói về việc lên tuyển thì không. Tôi không nghĩa là bất cứ ai trong số chúng tôi tượng tưởng ra viễn cảnh có ngày chơi bóng chung với nhau trong đội hình chính.
– Vậy những gì còn lại của Cesc cái hồi ra đi lúc 16 tuổi? Hay Cesc giờ đây là một “sản phảm” của Wenger?
Tôi nghĩ rằng mình đã thay đổi nhưng rất ít. Tôi đã luôn cố gắng từng ngày và luôn sẵn sàng làm việc chăm chỉ, chính điều đó giúp tôi tiến bộ từng ngày. Tôi luôn hứng thú khi được học hỏi, thật sai lầm nếu nghĩ rằng bạn biết tất cả và hơn hẳn những người khác.
– Anh nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào khi làm việc hằng ngày với những người bạn tuyệt vời như Puyol và Pique?
Thật đặc biệt, đó là điều tôi thực sự muốn như vậy. Họ là người bạn tuyệt vời và tôi cũng có những người bạn thân khác trong phòng thay đồ. Nhưng thực tế là tôi cũng sinh hoạt với mọi người trong đội tuyển quốc gia nữa. Đó là trải nghiệm tuyệt vời, điều đó chắc chắn giúp tôi phát huy được cả khả năng của mình tốt nhất.
– Trạng thái “oh oh!! And moooc moc” trên Twitter của anh đã xong chưa?
Chắc chắn là chưa rồi nhưng giờ chúng tôi sẽ giảm bớt điều đó lại (Cười lớn)
– Anh chơi với Gerard từ khi còn bé nhưng với Carles Puyol thì mới đây vậy anh ấy có tầm quân trọng với anh không?
Với tôi, Puyol là một con người đặc biệt. Năm ngoái, khi chúng tôi thi đấu World Cup, khi đó tâm trạng tôi không được tốt và anh ấy luôn đến phòng tôi mỗi ngày để động viên tôi. Và thế là cuối cùng tôi được ra sân trong trận chung kết, nó kết thúc thật đẹp và anh ấy nói với tôi rằng “Cậu đã thấy câu có đầy tự tin nơi bản thân chưa nào?”. Puyi là mẫu đội trường bên trong lẫn ngoài sân cỏ bới vì tính cách cũng như con người của anh ấy. Không nhiều người như Carle strong bóng đá đâu.
– Việc ký hợp đồng với anh, liệu Barca có nghĩ rằng họ sẽ có một tiền vệ xuất sắc nhất trong lịch sử CLB?
Thời gian sẽ trả lời câu hỏi đó, nó hoàn toàn phụ thuộc vào kết quả và màn trình diễn của tôi trên sân. Thiago và tôi chỉ mới lên đội I năm nay, đó là cơ hội rất tốt nhưng cũng cạnh tranh khá khắc nghiệt. Đoàn kết sẽ giúp chúng tôi có thêm sức mạnh tập thể, điều đó không có nghĩa là chúng tôi mãi mãi là đội bóng xuất sắc nhất. Điều quan trọng là Barca tiếp tục trình diễn thứ bóng đá đỉnh cao, giành lấy những danh hiệu cao quý và các Cule thì tận hưởng điều đó.
– Ngày hôm nay anh đã thuộc về Barca, vậy còn tương lai sắp tới?
Tôi cũng hi vọng vào tương lai đó. Tôi sẽ tập luyện chăm chỉ để điều đó diễn ra vì tôi còn trẻ và giai đoạn chin muồi trong sự nghiệp của tôi chỉ mới bắt đầu. Tôi vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi và hi vọng mình sẽ trường thành hơn với Barca trong vài năm tới đây.
– Có vẻ như hàng tiền vệ của Barca hơi chật chội. Anh có cho rằng mỗi người với từng thế mạnh khác nhau và là một phương án giải quyết vấn đề khác nhau trong đầu Pep?
Chính xác là như vậy. Chúng tôi là những đồng đội và có một cách hiểu chung về lối chơi của CLB nhưng thật ra chúng tôi rất khác nhau. Dù khi thi đấu chung với nhau chúng tôi là một thực thể thống nhất, điều đó thật tuyệt, nhưng mỗi cá nhân phải chứng tỏ được mình trên sân khi thi đấu. Chúng tôi hiểu cách đá như nhau nhưng chúng tôi có những cá tính khác nhau để xử lý tình huống một khác biệt và điều đó làm cho chúng tôi thành một tập thể đặc biệt.
– Vài năm trước người ta nói rằng Xavi là người sẽ đảm nhận vai trò của Guardiola để lại. Có phải Cesc bây giờ là sự kế thừa của Xavi sau này?
Tôi không biết nữa. Tôi cho rằng Xavi còn phải chơi mấy năm nữa mới thôi, huh! Anh ấy có thể làm được những điều mà bạn không thể tin nổi đâu. Tôi trở về để thay thế Xavi, tôi về là để chơi bên cạnh anh ấy, để kết hợp với Xavi và để chiến thắng cùng Xavi. Những gì tôi nói về Xavi cũng như thể là đang nói về Iniesta và Thiago, tôi nghĩ chúng tôi sẽ là một tập thể tốt bên nhau. Tôi biết những gì mình sẽ làm và chúng tôi sẽ làm những điều tuyệt vời cùng nhau.
– Barca có thể tiếp tục giành lấy những danh hiệu với phong cách thi đấu nhưng những năm gần đây không?
Tất nhiên là chúng tôi sẽ cố gắng nhưng điều đó vẫn rất khó khăn. Có những đội bóng như Real Madrid, họ tăng cường sức mạnh theo từng ngày và luôn muốn đánh bại chúng tôi, họ không quan tâm mấy đến giải vô địch quốc gia mà chỉ muốn vô địch Champions League. Như Man.U, Inter…v..v luôn chống lại chúng tôi, Barca phải cẩn thận vì thế kỷ luật và làm việc hết sức mình là điều cần thiết, chúng tôi không thể ngủ quên trên chiến thắng. Nếu lơ là quá nhiều vấn đề sẽ phát sinh.
– Những kỷ niệm về Arsenal vẫn theo anh chứ?
Chúng khá phức tạp nhưng tôi nghĩ tôi vẫn sẽ nghĩ về cái ngày mình ra mắt ở đó. Ngày đó, tôi hơi ít được kỳ vọng vì tôi nghĩ mình có mặt trong danh sách thi đấu thôi và rồi đột nhiên tôi biết mình có tên trong đội hình xuất phát. Khi đó gia đình tôi cũng có ở đó, thật là một ngày đặc biệt.
– Anh vẫn sẽ nhớ London nhưng cửa hàng tôm của bà ngoại thì vẫn quan trọng hơn London chứ?
Vâng, tất nhiên là nhớ nhưng không gì có thể so sánh với cửa hàng tôm của bà, chúng là tất cả.
- Tò mò một chút nhé, Sao anh chọn in tên Fabregas lên áo đấu?
Tôi vẫn thường mặc chiếc áo in tên “Cesc” nhưng giờ thì tôi không muốn như thế, không hẳn là tôi mê tín đâu. Ở Anh, tôi phải để chữ “Fabregas” bởi vì họ của cầu thủ phải được in lên áo; Và khi tôi ra mắt trong màu áo đội tuyển quốc gia, người ta in tên “Cesc” phía sau thế là trận đấu đó không được suôn sẻ cho mấy. Rồi sau đó, tôi lại in “Fabregas” lên áo thế là chúng tôi vô địch Euro và World Cup. Sàu này, Barca tính in chữ “Cesc” lên áo của tôi nhưng tôi nghĩ nếu mọi thứ tốt đẹp với tên “Fabregas” thì tại sao tôi không giữ nó trên áo của mình, rồi thế là Fabregas tiếp tục mang lại thành công với những danh hiệu.
– Tôi nghĩ rằng anh nên nói lại cái tên của mình lần nữa nhé, bởi vì không phải ai cũng có thể phát âm tên anh một cách chính xác.
Ồ, không hẳn là vì thế đâu. Tôi để cho mọi người gọi mình bằng tên gì cũng được, tôi đâu ép họ được, đó không phải là cách. Chí ít, tôi cũng biết là họ đang nói chuyện với mình, chuyện đó không thành vấn đề nhưng nó hơi buồn cười, thế thôi.
Theo FCB.cat