Nếu tôi nói MU thua vì Ferguson, có lẽ nhiều người ko tin, nhưng những điều chỉnh của chuyên gia nhai bao cao su đúng là ko đâu vào đâu. Tất nhiên đấu trận, Ferguson đã đúng khi đánh phủ đầu vào hành lang phải khi Puyol đang gặp vấn đề về phán đoán và tackle. Những đường chuyền xé cánh của Carrick cho Rooney đua xuống đối mặt với Puyol rất nguy hiểm. Còn Ronaldo thì được chỉ đạo cứ xông thẳng vào Yaya. Hiệu quả phát huy tức thì, lần đầu tiên có 1 đội bóng dồn ép Barca thành công đến thế. Nhưng rốt cuộc, những điều này chỉ mang về cho MU vài quả phạt, chứ ko mang lại 1 tình huống đối mặt nào, vì MU thực sự thiếu 1 tiền đạo cắm.
Có ai đó nói là Chelsea đã cho MU 1 chìa khóa để hóa giải Barca, và Ferguson học, nhưng học nửa vời. Cự li đội hình vẫn luôn được MU giữ rất chuẩn, các cầu thủ trong tình huống phòng ngự luôn rải đều trên sân nhà, bởi vì họ biết bị hút về 1 phía là hiểm họa, vì Barca rất giỏi chọc khe. Nhưng khi Chelsea làm điều này, Ferguson quên là khi Barca có bóng, có ít nhất 2 lớp cầu thủ Chelsea được dựng lên để bọc lót, tất nhiên, Chelsea phải bỏ thế trận tấn công và possession, vì ở trên ko còn quân số đủ nữa. MU ko làm vậy, vì họ vẫn muốn tấn công Barca. Điều này làm MU thua bàn đầu tiên. Chỉ 1 mình Vidic đối mặt với Eto'o, trong khi Carrick, Anderson, Giggs bị hút vào Iniesta. Phần còn lại của hàng thủ đang mải nhìn xem Messi và Henry ở đâu. Và rồi Eto'o làm điều bất ngờ. Thay vì đua xuống rồi tạt, anh lại ngoặt bóng, và MU thua.
Lúc này, MU phản xạ tự nhiên, và cầm bóng chắc lại để tấn công cho chính xác tìm bàn gỡ. Chính điều này kết liễu hoàn toàn thế trận của MU, vì Barca là chuyên gia về lĩnh vực này. Họ ít chuyền xé cánh cho Rooney hơn, vì làm thế dễ mất bóng. Họ chạy khắp sân, và tìm kẽ hở, và dâng hiến tất cả lỗ hổng ở hàng tiền vệ cho Barca, cụ thể là hành lang bên trái của Barca. Carrick và Anderson ko giăng ngang, mà hình thành 1 trục dọc. Điều này mở ra những khoảng trống vô cùng tận. Lẽ ra, O'Shea và Evra phải dâng cao hơn để khỏa lấp cho sự trống trải đó, nhưng MU cầu toàn. Họ sợ! Iniesta lại có nhiều khoảng trống hơn nữa, và khi anh cầm bóng, thì MU lại bị hút vào. Cuối cùng thì Xavi trở lại làm ông chủ giữa sân. Cứ vậy mà hiệp 1 trôi qua đầy bão táp cho MU. Cái này thì là ko đánh mà khai. Chưa kịp tra tấn thì MU đã tự nguyện trả lại khu giữa sân cho Xavi, 1 hành động dại dột.
Sang hiệp 2, Ferguson có 1 quyết định sai lầm nhất trận, là rút Anderson và thay bẳng Tevez. Khi thấy Tevez, tôi đã nghĩ anh ta sẽ thay Park, 1 kẻ vô dụng trong suốt hiệp 1. Tôi rất sợ điều này, vì tôi sợ Tevez xé cánh trái của Sylvinho, thu hút Pique, và cho Rooney nhiều khoảng trống nữa bên cánh của Puyol. Nhưng Ferguson tự chặt xương sống khi rút Anderson. Đến lúc này, cầu thủ MU bị chia thành 2 nhóm rõ rệt, ko còn chiếc cầu nối Anderson (mặc dù chiếc cầu đó hơi yếu, nhưng có còn hơn ko). Park được chỉ đạo ra cánh trái, Rooney về cánh phải để đàn áp Sylvinho (có lẽ hiệp 1 Sylvinho lên ghê quá). Một lần nữa, Ferguson nghĩ quá đơn giản. Barca đã điều chỉnh 180o sau giờ nghỉ từ khi nào, giờ Barca tấn công bên cánh phải với Eto'o và Puyol. Điều chỉnh với Barca thì dễ lắm thôi, vì Barca có Xavi. Còn phần MU, họ chẳng cầm bóng nữa, vì Giggs và Carrick ko biết cầm.
Park vẫn vô dụng, Rooney mất hút vì ko có bóng. Vậy là Ferguson tung Berbatov vào đá cắm, để đẩy Ronaldo ra cánh trái. Chúng ta có thể thấy, Ferguson điều chỉnh vị trí, chứ chẳng điều chỉnh chiến thuật. Chỉ có 1 điều chỉnh chiến thuật khi thay Anderson ra, nhưng là sự điều chỉnh tai hại nhất. MU vẫn đói bóng và ù lì. Lúc này, Guardiola mới điều chỉnh nhẹ nhàng khi tung Keita vào sân để an bài thế trận. MU vẫn vậy, vô vọng.
MU vào trận CK với 1 tinh thần cầu toàn về chiến thuật. Họ đã làm tốt 10 phút đầu, nhưng khi thua 1 bàn thì ko trung thành với ý tưởng, mà tự làm giảm nhịp, cầm bóng nhiều hơn, nhưng lại ko cầm bóng được. Kẻ ko dám mạo hiểm thì sẽ ko đi đến tận cùng của cuộc phiêu lưu được.