Chúng ta hẳn còn nhớ câu nói rằng: "Hàng công làm nên chiến thắng nhưng hàng thủ mới làm nên nhà vô địch." Đó là một lời khẳng định khá sâu sắc trong phạm vi bóng đá mà đã được chứng minh qua nhiều đội bóng và nhiều giải đấu. Nhìn lại Barcelona của năm nay, chúng ta thấy gì? Hàng thủ dễ chấn thương và liên tục tạo nên các siêu phẩm trong mỗi trận đấu, hàng công ... chẳng thể coi là mạnh. Vậy ứng vào câu nói trên, Barcelona
có phẩm chất gì để tạo nên nhà vô địch?
Một điều đơn giản khi nhìn vào tương quan lực lượng của Real Madrid, chúng ta thấy rõ nét nhất về chất lượng những cầu thủ mà Tito nắm trong tay. Hàng thủ của Madrid vững hơn Barcelona, đó là điều chắc chắn. Hai vị trí duy nhất mà đội bóng xứ Catalan có thể tự tin so kè với Real chính là hậu vệ phải Alves và trung vệ Piqué nhưng sự thực thì mùa bóng năm nay chưa một cầu thủ làm nhiệm vụ phòng ngự nào của Real Madrid phải ngồi ngoài do chấn thương trong khi Barca cứ mỗi trận lại có thêm một bệnh binh. Vấn đề này chắc chắn có liên quan đến đội ngũ y tế dù chấn thương tổng hợp cả những nguyên nhân chủ quan. Barca đang tự làm khó ở chính điểm yếu nhất của mình. Vậy còn hàng công? Real Madrid đang sở hữu hai chân sút số 9 tốt nhất La Liga là Benzema và Higuain trong khi những cầu thủ đảm nhận nhiệm vụ ghi bàn của Barca chỉ quanh quẩn: Pedro, Villa, Sanchez và Tello trong khi tổng số bàn thắng của họ mùa giải năm ngoái chẳng thể bằng bộ đôi của kền kền trắng mặc dù gấp đôi về số lượng.
Vậy chúng ta có gì để tạo nên chiến thắng? Có gì để duy trì khát khao vinh quang? Xin thưa đó là niềm tin.
CÓ MỘT NIỀM TIN vô bờ bến đặt vào Lionel Messi mỗi khi anh ra sân. Ghi bàn hay kiến tạo, tất cả đều đi qua đôi chân của chàng lùn chỉ cao 1m69. Cái duyên đã đưa Messi đến trái bóng và trái bóng thì đưa Messi đến với Barcelona. Hàng công của Barcelona không mạnh nhưng nó trở nên khó lường hơn với sự xuất hiện của El Pulga. Thi đấu bên cạnh Messi thật dễ khi anh làm hết tất cả mọi nhiệm vụ của một người thu hút, một người kiến tạo và giờ đây kiêm luôn cả việc cầm nắm nhịp độ trận đấu... nếu những cầu thủ còn lại không thể ghi bàn, Messi lại tự mình làm nốt việc đó để mang về chiến thắng cho Barcelona. Đã có rất rất nhiều danh thủ vĩ đại lưu bước chân của mình tại thảm cỏ Camp Nou nhưng Messi thì khác, anh từng bước, từng bước lưu dấu chân của mình trong mỗi trang sử hào hùng của đội bóng.
CÓ MỘT NIỀM TIN khi nhìn vào thái độ thi đấu của các cầu thủ. Barcelona là một tập thể kì lạ, họ chơi bóng, họ sống bằng toàn bộ con tim nóng hổi và rất ít khi nhìn thấy được những khoảnh khắc uể oải khi những cầu thủ lam đỏ bước chân lên thảm cỏ. Barca không sống mòn hay có thể coi họ ý thức được khoảng thời gian ngắn ngủi trong sự nghiệp cầu thủ mà luôn vào trận với niềm tin cao nhất. Tinh thần chiến đấu là thứ vũ khí sắc bén được nung nấu trong suốt 4 năm vinh quang cùng Guardiola với 14 danh hiệu và nó tiếp tục được truyền sang thế hệ của Tito cùng những bước khởi đầu. Thậm chí, sau một mùa giải Liga 2011/2012 chứa đầy những nỗi hoài nghi về công tác tổ chức và một Champions League đen đủi thì đội bóng của Tito còn khát khao hơn nữa, cháy bỏng hơn nữa để đi tìm kiếm cho mình những chiến thắng khẳng định - nền tảng của mọi danh hiệu.
CÓ MỘT NIỀM TIN khi chứng kiến Tito từng bước từng bước xây lên những triết lý mới của Barca. Nhiều người trong chúng ta tự hỏi tại sao Tito không đem về một hậu vệ thì ông đã có câu trả lời ngay trong trận đấu với Real Madrid. 3 - 4 - 3, một đáp án ngông cuồng trong thời đại của thứ bóng đá thực dụng. Tito mang về Alex Song dù ông nhận thấy rõ điểm yếu chí tử của Barcelona nơi hàng thủ. Cái "Điên" của Tito là sẵn sàng chấp nhận những gì ông có trong tay, chấp nhận rằng hàng thủ và hàng công của Barca đều không mạnh mà mang về những cầu thủ xuất sắc nhất cho hàng tiền vệ. Thêm một tiền vệ có nghĩa là Barca có thể củng cố tuyến giữa, tuyến giữa mạnh cho phép đội bóng cầm bóng và gián tiếp giảm gánh nặng cho hậu vệ, tuyến giữa mạnh cũng trực tiếp tạo thêm cơ hội cho hàng công. Những sát thủ như Falcao có thể chớp lấy cơ hội duy nhất để quyết định trận đấu. Pedro, Sanchez, Villla, Tello không làm được điều đó nhưng họ lại có rất nhiều, rất nhiều đường chuyền như đặt và chỉ cần hiện thực hóa một trong số đó thành bàn thắng. Triết lý của Tito chỉ có vậy, nếu anh không có tiền mang về những cầu thủ chất lượng nhất để bù đắp vào các điểm yếu thì hãy mang về một cầu thủ có khả năng để củng cố vào nơi tập trung nhiều sức mạnh nhất và dù ít, dù nhiều Barca vẫn đang thành công với suy nghĩ như vậy. Một cách "Điên" khá ngạo mạn khi phô bày điểm yếu chết người giữa hàng loạt các đối thủ và tự tin hạ gục họ bằng nhát kiếm sắc bén nhất.
Và còn hàng loạt, hàng loạt những niềm tin lớn nhỏ đặt lên Villa, Xavi, Iniesta, Busquets, Fagregas, Sanchez ... mỗi cầu thủ có một mức độ tin tưởng khác nhau nhưng tuyệt nhiên chúng ta không thất vọng vì những gì có trong tay. Các culé có thể cười vào những trò hề mà Mascherano, Adriano, Alves và Alex Song tạo ra trong mỗi trận đấu nhưng một ngày mới khi họ ra sân - những sai lầm quá khứ gạt qua một bên để bắt đầu một khởi đầu mới.
Chúng ta có gì để hi vọng? Phải rồi, chúng ta có niềm tin!
Visca el Barça