Thế là hết, Mou, thôi về đi, đường trần đâu có gì ....
Tiếng còi đã cất lên ở phút 93, các cầu thủ Barca ôm nhau và ăn mừng. Thế là hết, hết thật rồi. Trong 1 buổi tối Real đã thi đấu với 150% sức lực, đã giở đủ các bài miếng có trong sách cũng như bị cấm trong sách bóng đá. Nhưng kết quả ... vẫn thua. Không biết đây đã là trận thua tâm phục khẩu phục thứ bao nhiêu của Real Madrid trước đội bóng Barca. Sau trận này, có lẽ đội bóng đó còn được giới hâm mộ khâm phục bởi sự điềm tĩnh đến kinh ngạc, khi mọi thứ gần như chống lại họ. Bị dẫn bàn từ sớm bằng sai lầm ngớ ngẩn của thủ môn (lại là 1 lỗi không đáng có), trước sức ép của 8 vạn khán giả Madrid có mặt trên sân, luôn bị chơi bẩn đến tức tưởi từ mấy anh chàng Bồ Đào Nha đồng hương của Pepe. vậy mà họ vẫn thi đấu với 1 niềm tin chiến thắng mãnh liệt luôn chảy trong người. Bình tĩnh, thi triển đúng lối chơi đã vạch sẵn và rồi đón nhận chiến thắng như 1 điều tất yếu.
Hôm nay tại Bernabeu, Mou đã bố trí đội hình gồm 3 tiền vệ trụ Lass, Alonso và Pepe - hung thần của những hung thần, người được cả triệu người Madrid "đặt niềm tin" sẽ chặn đứng cơn bão đến từ Catalan chứ không phải những nghệ sĩ sân cỏ Oezil, Kaka hay Benzema. Và hôm nay, như 1 buổi tối cách đây hơn 1 tháng, Pinto trong lần hiếm hoi được bắt chính ở trện siêu kinh điển đã mắc sai lầm rất lớn (phần lỗi còn lại là của Pique không áp sát Ronaldo như Puyol thường làm) đưa người Madrid dẫn bàn trước, ngay từ phút thứ 12 với quả sút căng từ góc hẹp của Ronaldo. Vào giây phút đó, cùng tiếng thét của Ronaldo không ít người đã tin rằng thời khắc của 1 cuộc lật đổ đã đến, Real đã sẵn sàng soán ngôi trong trận Siêu kinh điển Tây ban Nha. Nhưng ít ra, những người say mê bóng đá đẹp và 11 cầu thủ trên sân không nghĩ vậy, họ bình tĩnh khai triển các phương án tấn công thường thấy như đã ăn vào máu từ La Masia, Với đội hình 3 tiền vệ Iniesta, Xavi, Busquet cùng 2 "tiền vệ nhô cao hơn" là Messi và Cesc cung cấp bóng cho 1 "trung phong ẩn" Alexis ở trên cùng luôn gây khó khăn cho Carvanho và Ramos. Chỉ ít phút sau khi bị dẫn trước, Barca đáp trả bằng cú đánh đầu của Alexis từ đường chuyền của Cesc, tiền đạo người Chi lê có cứ đánh đầu cực khó chịu mà chỉ cột dọc mới cứu thua cho người Madrid, khi Iker đã đứng nhìn trong tuyệt vọng. Tiếp sau đó là 1 loạt những tình huống uy hiếp và sút bóng của Iniesta, pha phá bẫy việt vị (nhưng không được trọng tài công nhận) của số 9, quả sút bóng vào góc gần của Messi đã tạo thế trận lấn lướt của barca trước 1 Real toan tính lui về phòng thủ để chờ cơ hội phản công bằng cách nhồi bóng cho Ronaldo như đã thành công ở đầu trận. Nhưng khi Barca đã vào nhịp và siết chặt đội ngũ, những đường phát động vu vơ như được bắn ra từ chiếc máy bắn bóng tennis đã không thể thành công thêm lần nữa. Kết thúc hiệp 1 với 5 cú dứt điểm nguy hiểm về khung thành, chính mới là đội bóng chơi lấn lướt hơn đối thủ, khi Real chỉ có 1 cú sút, 1 vận may và tỷ số 1 - 0. Rất nhiều Cule đã tin vào 1 hiệp 2 khởi sắc.
Thật vậy, bước vào hiệp 2, lối đá của Barca đã được vận hành tốt hơn hẳn, khi đã quen với sức ép từ 3 tiền vệ luôn truy cản bằng mọi cách, ở cánh trái, Iniesta luôn được nhận bóng từ trung lộ để uy hiếp lên cánh phải của Real trong 1 ngày Antitop rất hiếm khi lên quá nửa sân, Xavi đã xuất hiện nhiều đường tỉa bóng sắc xảo cho Alexis, khi Barca gây sức ép toàn tuyến, Real nhanh chóng quay lại lối đá xe bus nhập khẩu từ Inter của Mou ngày nào, chống đỡ, chống đỡ và ... chơi bẩn. Quả thực sau bàn gỡ hòa dũng mãnh của Puyol sức ép tâm lý lại đè nặng lên các cầu thủ Real, họ lại rơi vào trạng thái của buổi tối 10/12 và nhiều buổi tối Kinh điển trước đó, hoảng sợ, mất phương hướng và liên tục sử dụng tiểu xảo như 1 cách giaỉ tỏa sự thất vọng và bất lực đến cùng cực của mình. Liên tục các tình huống chơi bẩn có hệ thống mà điển hình là khi Pepe ăn vạ (sau pha bị mất bóng với Cesc), rồi chính cầu thủ này giẫm vào tay Messi khi anh đã ngã nằm sân, và cả cú ấn đầu số 10 của Coentrao đã nói lên tất cả. Kể từ bàn gỡ hòa của Puyol, truyền hình đã chiếu lại vẻ mặt các cầu thủ Real mà điển hình là động tác ôm mặt của Alonso như 1 pha "quay lại" khoảng khắc của trận siêu kinh điển 248 (khi Cesc ấn định chiến thắng 3-1 bằng pha đánh đầu). Thời điểm đó, rất nhiều cầu thủ Real đã không tin vào phép mầu mà họ không nhìn thấy từ lâu khi đối đầu với Barca. Và cũng kể từ đấy, có lẽ chỉ còn những Pepe, Carvanho, Coetrao là nổi bật vì còn tham gia "đá" người, khi những Ronaldo, Higuan, Benzema gần như không xuất hiện trên sân. Và rồi tất cả đã kết thúc như đúng kịch bản vốn có của những trận Siêu kinh điển lâu nay, khi Messi, lại là anh, trước muôn trùng vây của đối thủ (tưởng như sắp nuốt chửng tiền đạo nhỏ con này nếu anh có ý định đột phá) đã có 1 đường chuyền cực kỳ tinh tế, 1 cú bấm bóng bằng má trong chân trái rất nhạy cảm vượt qua 1 rừng áo trắng đến đúng vị trí Abidal đã chạy chỗ, và điều gì đến đã đến, tỷ số 2-1 nghiêng về đội bản lĩnh hơn, đội muốn chơi bóng hơn và có cái đầu tỉnh táo hơn. Vào thời điểm đó, Mou như đã linh tính được 1 kết cục xấu và những tiêu đề sẽ xuất hiện trên báo chí sáng mai, ông ta đã có sự điều chỉnh chiến thuật thay "tiều phu" Pepe (cũng để đề phòng mất người do thẻ đỏ) bằng Oezil đá như tiền vệ tổ chức dưới Ronaldo và Benzema, đồng thời thay Higuan mất tích cả trận bằng Callejon đúng sở trường đá bám biên. Nhưng khi đôi chân không còn tuân theo những chỉ dẫn của khối óc đã mụ mị vì những thất bại và chỉ có thất bại trong thời gian dài, các cầu thủ Real chỉ còn là những khán giả xem các diễn viên xứ Catalan đập nhả trong khoảng thời gian còn lại, khi đúng ra họ phải thể hiện được nhiều hơn thế nếu muốn lật ngược thế cờ. Bỗng chốc con mồi lại trở thành người đi săn, Barca sau bàn thắng của Abidal đã có lợi thế dẫn bàn, trạng thái tâm lý hưng phấn và nói chung là mọi thứ trong khi các cầu thủ Real mất tất cả, và họ cũng chẳng thể làm gì hơn là ngấm ngầm chấp nhận 1 thực tế: Họ là những kẻ chiến bại hèn nhát, thậm chí họ không có được dáng dấp của Betis vào tối chủ nhật, khi kiên cường 2 lần gỡ hòa bằng tinh thần chiến đấu không khoan nhượng và lối đá phản công mẫu mực.
Thế là hết, khi thày phù thủy Mou đã hết mọi ngón đòn, từ pressing, phá lối chơi, phá bóng đến chơi bẩn ngay tại Bernabeu, trước những khán giả nhà, nhưng thất bại cay đắng vẫn đến khi đã có lúc vận may gọi tên họ. Từng đoàn người ra về khi trận đấu còn 5 phút mới kết thúc đã nói lên tất cả sự bất lực, yếu kém của đoàn quân đắt giá dưới sự chỉ đạo của 1 người tự coi mình là đặc biệt.
Giờ đây lịch sử sẽ còn nhắc nhiều đến những chuỗi ngày điên rồ này, không chỉ vì số lượng trận Siêu kinh điển mà còn bởi Mou vẫn chỉ là 1 kẻ tội đồ biến siêu kinh điển thành những trò hề xấu xa mà vẫn không tránh khỏi thất bại. Sẽ không có 1 lời biện minh nào, không 1 lý lẽ nào để lý giải cho những thất bại mang tính hệ thống này. Mou, thôi về đi, đường trần đâu có gì ....