Tôi đọc bài viết mở đầu cho chủ đề El Clasico 248 của Autumnruv được đăng trên báo Thể thao Văn hoá xuất bản ngày 6-12 và tất nhiên đọc cả các lời bình luận từ tất cả các người hâm mộ về bài viết đó. Khách quan mà nói bài viết đó đạt 'cảnh giới' tình cảm để các nhà báo cho rằng đó là tiếng nói của Barca nhưng rất rõ ràng các khía cạnh khoa học được đưa vào trong đó đã được người viết khéo léo bẻ cong đi và lái nó về phía tình cảm. Rất nhiều tiếng nói phản biện và đa phần đều đúng ở nhiều khía cạnh. Tôi thấy có 2 tiếng nói phản biện lớn nhất là: người viết không đưa được tinh thần El Clasico vào và Real Madrid thời Franco không được chống lưng.
Ở phản biện đầu tiên, người bình luận cho rằng bài viết thiên tình cảm, đưa được cảm xúc rên rỉ lên cao trào và kết thúc thì...chả có gì. Tựa hồ nó giống bộ phim bom tấn nào đó của...giới phim người lớn. Một nhận xét rằng bài viết mang tính kích thích tâm hồn uỷ mị là chính. Và kết luận rằng tác giả không hiểu gì về El Clasico.
Có lẽ người bình luận nhầm và chính cậu không hiểu gì về Siêu kinh điển. Ta bắt đầu với khái niệm Siêu kinh điển và tại sao lại gọi nó là thế. Tôi chắc rằng khi tìm kiếm sẽ có nhiều bài viết chuyên sâu hơn nên tôi ngắn gọn thế này. El Clasico giữa Barca và Real phải lồng vào đó yếu tố chính trị và đối đầu sống còn. Nó vượt qua biên giới đơn thuần của thể thao giải trí và tính thắng thua trong cặp đấu này không đơn thuần là thắng thua của một trận đấu thể thao. Người Việt Nam có thể quên Trần Hưng Đạo thắng quân Nguyên Mông năm nào nhưng chắc chắn người Catalan không quên ngày họ thua Real và cũng nhắc mãi ý nghĩa chiến thắng của từng trận đấu. Trước khi có yếu tố chính trị, cặp đấu này chỉ mang tính chất thông thường trong thể thao.
Barca là đội bóng của tỉnh lẻ. Real là đội bóng của hoàng gia Tây Ban Nha. Cũng thật oan cho Los Blancos khi cả đời phải gắn liền với tiếng xấu về Franco, nhưng, biết làm sao bây giờ khi đó là một phần của lịch sử. Vị trí địa lý và tư thế của Real Madrid buộc họ phải đại diện cho Hoàng gia và dĩ nhiên khi Franco thắng thế trong nội chiến, tay trùm phát xít muốn dùng chính con bài đại diện của Hoàng gia làm con bài cho ông ta về chính trị. Các bạn có thể không thể hiểu rõ nội tình thời chiến và hậu chiến có những điều gì xảy ra nhưng là một người Việt Nam từng sống trong thời kỳ chiến tranh liên miên và bị áp bức chắc hẳn các bạn phải rõ một điều có nhiều thứ trong quá khứ mà cả 2 bên đều không muốn nhắc đến. Không muốn nhắc đến không có nghĩa là hãy quên nó đi.
Khi Barca đã là đại diện cho Barcelona, cho cả một lý tưởng tiến bộ và tự do, dân chủ dưới chế độ độc tài thì bắt buộc cặp đấu giữa 2 đội trở thành một cuộc chiến mang ý nghĩ biểu tượng bao hàm nhiều phạm trù. Chính vì thế nó được nâng tầm lên thành Siêu kinh điển. Chúng ta sống trong một thế giới tiến bộ và một đất nước tự do nên không thể hiểu được thời cổ đại, những cuộc chiến tay đôi cá nhân đôi khi đánh đổi cả vận mệnh được đặt cược vào nó. Người thắng có thể làm vua. Có thể thật khôi hài nếu các bạn cho rằng thể thao bây giờ đâu phải chiến tranh sống còn hay các tay đấu sĩ đại diện vương quốc kiểu hiệp sĩ xưa kia có thể định đoạt tương lai. Tôi cũng rất muốn hoà mình đơn thuần vào sự giải trí của bóng đá. Nhưng rất tiếc, vấn đề lịch sử để lại vẫn còn tồn tại và khi chính trị chưa thể giải quyết xong thì cặp đấu Real với Barca mãi được mang tên El Clasico.
Autumnruv viết bài có nhắc đến yếu tố Franco là đã lồng chính trị và lịch sử vào bài viết chứng tỏ tác giả đã biết El Clasico bao hàm những gì và bài viết của tác giả dù có ỉ ôi hay rên rỉ đến đâu thì nó vẫn đạt được số điểm chứng nhận đại diện cho siêu kinh điển.
Ở phản biện thứ 2, người bình luận có copy một loạt các thông số để chứng minh rằng thời Franco cầm quyền Real không đạt thành tích cao. Tôi thật không muốn nhắc đến các con số mặc dù tôi dám chắc tôi là người ngồi thống kê 247 trận kinh điển trước và tìm hiểu rất nhiều về quá khứ của hai đội và tôi cũng đã nói ở trên rằng có đôi lúc tôi thấy oan hộ Los Blancos. Nhưng việc Real không đạt thành tích nhiều lại không liên quan gì đến việc Barca bị đì nhiều vì giải Tây Ban Nha đâu chỉ có 2 đội đá với nhau. Việc Real Madrid không đạt nhiều thành tích hãy tự trách lúc đó Real không phải đội quá mạnh và cũng lật lại vấn đề rằng không chỉ riêng Catalunya mà còn nhiều vùng khác cũng chịu cảnh tương tự về tính chất chính trị đàn áp của chính quyền Franco nên bản thân các đội bóng đá cũng rất máu me khi đá với Real Madrid. Đã hơn ba chục năm Tây Ban Nha trở lại với chế độ quân chủ lập hiến và tương đương là khoảng thời gian vương quốc lỏng lẻo này tạm biệt chế độ độc tài. Vấn đề chính trị, yếu tố cốt lõi trong các phong trào đấu tranh vẫn còn dai dẳng. Có điều thật may cho chúng ta khi ngày nay đã phai nhạt dần ý nghĩ đau đầu đó và nghiêng dần về phạm trù bóng đá đơn thuần. Bằng chứng là nhiều người Việt Nam không quan tâm đến quá khứ hay cội nguồn của đội bóng áo trắng và chúng ta yêu mến họ bởi một tình yêu trong sáng đơn sơ nhất: họ đá đẹp. Anh bạn nào phản biện vấn đề này ạ, tôi khuyên anh không nên mang con số ra để đối đáp với các fan Barca vì chúng tôi có đầy đủ bằng chứng lịch sử để đáp trả. Nhất là những con số trong một thời kỳ độc tài thì ta càng không nên mang ra để nói với nhau vì dù sao nó cũng là một vết nhơ mà chính bản thân Los Blancos dù không muốn là con rối trong tay Franco cũng không được.
Trở lại với trận đấu ở hiện tại, tôi thấy có bạn cho rằng sao cứ chê Real của Mou là xấu xí. Tôi tôn trọng tình yêu của các bạn dành cho đội bóng áo trắng nhưng các bạn cũng nên tôn trọng tình cảm người viết bài về cặp đấu này. Chúng ta không nói với nhau mà hãy lắng nghe chính những người trong cuộc như Di Stefano, Valdano hay cựu chủ tịch Calderon của các bạn nói gì về đội bóng áo trắng dưới thời kỳ cầm quyền của Mourinho.
Dù sao hãy hy vọng rằng Real Madrid đang rất mạnh và đẹp mắt. Vốn dĩ họ chỉ xấu xí khi gặp Barca mà thôi. Người ta nói Lửa thử vàng là ở chỗ đó và đo lòng quân tử chính ở chỗ khi gặp một cô gái đẹp như Bà xã. Tôi cũng hy vọng sự lớn mạnh của Real sẽ mang đến một trận đấu đẹp và bớt đi sự căng thẳng ngoài lề bóng đá.