Có thể coi màn trình diễn của Barca hôm qua là màn trình diễn tệ hại nhất dưới triều đại của Pep, nó không chỉ phản ánh ở kết quả của trận đấu mà còn thể hiện ở lối chơi, nhịp điệu, cũng như chiến thuật của 2 đội. Lần đầu tiên 1 đội thắng Barca nhỉnh hơn ở phần lớn các khía cạnh nếu đem ra so sánh và cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, chúng ta thua Real mà phải tâm phục khẩu phục.
Có thể thấy hôm qua ở Mestella, không có đội Barca mà ta thường thấy, ít ra là cả hiệp 1.Tôi không nghĩ ở đó là những Messi, Xavi, Iniesta đang thi thố tài năng ở cấp độ cao nhất, xem họ đá, cổ vũ cho họ mà thấy thời gian trôi chậm quá, 45 phút cứ như 1 tiếng vậy.
Ở Mestella hôm qua, chính các cầu thủ Real mới là người làm chúng ta khâm phục, những Pepe, Ronaldo, Khedira, Abeloa, Ramos v.v đá với quyết tâm cao nhất, với sự hợp lý nhất, quá tương phản với các cầu thủ Barca đá như còn trận lượt về.
Ở Mestella hôm qua chúng ta thấy ngoài trọng tài và các cầu thủ áo trắng, toàn bộ các cầu thủ Barca và 2 HLV đã không thể hiện được gì nhiều, thậm chí giúp cho đối thủ có những cơ hội bằng sự điều chỉnh có phần ngớ ngẩn của mình. Chúng ta hãy xét ở 1 số điểm dưới đây:
I. Sự “bình thường” của “người đặc biệt”:
Khi Real vào trận với sơ đồ bố trí y hệt trận trước, không có bất kỳ 1 sự thay đổi nào làm đối phương bất ngờ (có chăng chỉ là Ramos đá trung vệ bất đắc dĩ), vẫn 3 công nhân giữa sân, với tổ trưởng là Pepe, vẫn Ozil đá như vị trí của Sneịder năm ngoái, vẫn cái cách bố trí Ronaldo như trận 242 vừa là tiền vệ, vừa nhô cao làm tiền đạo khi phản công … như vậy người đặc biệt hôm qua đã không còn đặc biệt nữa và cố tình lộ bài cho Pep nghiền ngẫm mấy ngày trời, chấp nhận khả năng bị bắt bài rất cao.
Thậm chí ở hiệp 2 khi Barca lấy lại được thế trận, cảm thấy sức ép và hơi nóng phả vào mặt, Mou liền có 1 quyết định ngớ ngẩn nhất trong đời cầm quân, là thay Ozil hoạt động khá ổn (tuy không nổi bật) bằng Adebayor thực sự vô hại, chỉ có đúng 1 pha bóng xem được khi trận đấu còn 2 phút. Việc thay đổi này đã làm cho Barca như cởi bỏ được bao cát đang vác trên lưng, và hoàn toàn chiếm quyền chủ động trên sân, Trong khi đó suốt hiệp 1 và đầu hiệp 2 với sự đeo bám và ưu thế về thể lực cũng như thể hình của tuyến giữa, mà Barca đã gần như bế tắc trong triển khai tấn công. Barca chỉ lấy lại được phàn nào hình ảnh của mình ở hiệp 2, sau khi có món quà bất ngờ từ cách thay đổi người của Mou mà thôi.
Ngay cả bàn thắng của Ronaldo cũng không hề xuất phát từ việc thay đổi người của Mou, mà chỉ là kết quả của mẻ lưới Mou đã giăng ra từ đầu trận … trước.
II. Sai lầm của Pep:
Có thể nó Pep không chỉ có 4 ngày để nghiên cứu, thực hành phá lối chơi mà Mou áp dụng, mà thực ra Pep đã có hẳn 1 năm từ sau thất bại trước Inter, nhưng những gì thể hiện hôm qua làm chúng ta thất vọng. Có thể chỉ ra một số sai lầm sau:
1. Không có sự phục vụ của Puyol, Pep thay đổi nhân sự khi để Mas đá trung vệ và Busquet đá trụ, vì tin tưởng khả năng phòng ngự tốt của Mas và hy vọng số 16 đá mềm mại và nhuyễn với Xavi và Iniesta. Nhưng thực tế trên sân cho thấy vọ bị vỡ vụn trước Pepe trong gần hết trận đấu. Đáng lẽ với khả năng của Mas Pep nên để cầu thủ 14 này đá tiền vệ thu hồi bóng, nhất là sau khi Pepe đã dính thẻ vàng.
2. Việc đưa Pedrro vào thực sự là 1 thói quen của Pep chứ không phải là phương án tối ưu, nhất là khi ai cũng thừa nhận Pedro không còn là chính mình từ sau khi dính chấn thương.
3. Pep đã không hề đưa ra được mảng miếng phối hợp độc đáo nào trong cái đội hình tối qua cho dù lối đá của Real không có gì là mới,. Có thể nói Mou đã rơi bộ đề từ trước trận đấu rất lâu, nhưng Pep đã không tập trung để giải bất kỳ bào nào trong số đó, có vể ông quá tự tin vào 1 thần đồng toán học Messi, bên cạnh 2 trợ giáo cũng nổi tiếng không kém? Thực tế cho thấy Pep đã quá cứng nhắc và không có 1 chút điều chỉnh nào và là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại của Barca.
4. Trong thời điểm cần có bàn thắng gỡ hòa, Pep lại rút Villa ra, cầu thủ có cách chạy chỗ thông minh nhất, là tiền đạo thực thụ duy nhất của Barca. Thật không thể hiểu nổi. Thay vào đó là ai? Affelay hoàn toàn vô hại từ những trận với đối thủ yêu kém mọi mặt chứ chưa nói đến đối thủ cỡ Real. Tôi đã phân tích từ trước trận đấu, là tôi không tin vào sự hòa nhập của Affelay trong đội hình Barca, vì lối đá của anh là dẫn bóng, bám biên, trong khi phẩm chất đó chỉ phù hợp ở Giải Ngoại Hạng (chỉ với đội chơi thuần túy bóng đá Anh, còn tồn tại rất ít ngay tại Anh hiện nay), còn ở Barca sẽ phù hợp hơn với lối đá của Alves hay Marcello.
5. Một sự thay đổi nữa, là Keita thay cho Busquet, theo tôi đó không phải là việc thay đổi lối chơi mà đơn giản chỉ là Pep cần có 1 cầu thủ khỏe mạnh hơn ở trên sân mà thôi. Thực ra, Keita phải đá thay Pedro ngay từ đầu, để kết hợp với Busquet chiến đấu chống lại bộ 3 tiêng vệ của Real. Khi đó thế trận sẽ cân bằng hơn và nguy hiểm hơn với bộ ba Villa, Iniesta, Messi ở trên.
6. Việc vẫn sử dụng Messi trong vòng vây trắng xóa ở khu vực trước 16m50 cũng cho ta thấy sự cứng nhắc và không linh hoạt trong cách chỉ đạo của Pep, đã không có nhiều sự hoán đổi vị trí, không có bài vở gì mới thì rõ ràng sẽ chẳng có những đường bóng thông minh xé nát hàng phòng ngự của đối thủ, vì đơn giản họ đã bị bắt chết.
III. Điểm rơi phong độ của các cầu thủ Barca
Có lẽ ngoài vấn đề chính là chiến thuật cứng nhắc của Pep, thì điểm rơi phong độ của các cầu thủ Barca không phải ở trận đấu này, nó đã trôi qua từ cách đây khá lâu, từ trận tứ kết với Arsenal. Ngoài khó khăn trong việc tiếp cận khung thành của Iker do chiến thuật của Mou, thì những Messi, Xavi hôm qua đã chuyền hỏng quá nhiều (bất ngờ nhất là Xavi, cũng không còn là chinhgs mình) bên cạnh Villa và Pedro đã qua điểm rơi phong độ từ cách đây vài tháng rồi.
Cũng không thể trách cầu thủ, không thể trách Messi đã mất quả bóng lãng xẹt như bao lần mất bóng hôm qua, để dẫn đến quả tạt cực kỳ nhạy cảm của Maria, mà chính là sức ép thành tích, sức ép cân bằng kỷ lục nọ kia để các cầu thủ phải cày ải hết trận này đến trận khác, bào mòn thể lực và trận 243 hôm qua đã cho chúng ta thấy khá rõ sức mạnh chiều sâu đội hình của Barca thực sự đến đâu. Không biết giờ đây Pep có tiếc khi đã cất nhưunxg Fontas, Thiago, Jeffren quá lâu trên băng ghế dụ bị hay không?
IV. Và cuối cùng là sự thăng hóa của những người công nhân:
Thật nghịch lý, những chàng trai đại diện cho hoàng gia lại thi đấu như những công nhân thực thụ, những Pepe, Khedira, Ramos, Abeloa, ngay cả Ronaldo đã chiến đấu như những người chiến sĩ dũng cảm nhất, như những người công nhân cần cù nhất trong 1 trận chiến giành giải thưởng của nhà vua, mà cuối cùng những người công nhân đã chiến thắng tuyệt đối, từ lối chơi, thể lực, tranh chấp tay đôi, số cơ hội và dĩ nhiên cả bàn thắng nữa. Không nghi ngờ gì nữa, những người công nhân ở Real chấp nhận mình không phải là nghệ sĩ hoàng gia, họ chấp nhận dưới tầm Barca 1 bậc để có ý chí và sự khôn ngoan hạ gục đối thủ lớn nhất, lâu dài nhất của họ.
Xin chia buồn với đội bóng mà tôi yêu thích – Barca, với cầu thủ xuất sắc nhất hành tinh ở thời điểm hiện tại – Messi (anh vẫn xứng đáng với danh hiệu đó cho dù đã có trận 243 trogn cuộc đời cầu thủ của mình như trận tối qua). Các anh đã thua, thua rõ ràng vì trong hành trang của mình đến Mestella không có nhiều phương án ứng phó với những mưu mẹo của Mou, thậm chí chỉ là những mưu mẹo cũ rích.
Chúc mừng Real, chúc mừng những người thợ, những người công nhân biết vượt lên cả khả năng của họ để dạy cho những nghệ sĩ chỉ biết chơi 1 bản nhạc 1 bài học về lòng quả cảm và sự chuyên cần cũng như sự nhạy bén, linh hoạt với thời cuộc.
Hôm qua các cầu thủ Real đã lên ngôi, họ nổi bật trên nền tảng những sai lầm, yếu kém của các cầu thủ, HLV Barca và của chính những sai lầm từ HLV của họ.