Độ 5 tuần đổ lại đây, chủ nhật nào cũng chụp 1 bộ ảnh, đến độ phát ốm lên. Giới thiệu với cả nhà mấy bức giao mùa nhé.
Một hôm thấy nắng vàng đâu đó
Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường
Ôi! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng
Lộng lẫy niềm nhớ thương...
Cứ độ giữa tháng 11, khi những cơn gió đông đầu tiên về, là dã quỳ nở. Loài hoa này, không chỉ vàng rực những con dốc Tây Nguyên, mà còn đốt cháy những con đường Tây Bắc quanh co bằng một màu vàng thương nhớ. Mùi dã quỳ cũng vô cùng tha thiết, và dịu dàng. Nhưng không phải Tháng Mười một của trái tim nào người ta cũng có thời gian lên Tây Bắc hoặc vào Tây Nguyên. Những người nhớ thương dã quỳ vì vậy phải chọn một nơi khác: Ba Vì.
Vườn Quốc gia Ba vì là nơi có dã quỳ gần Hà Nội nhất mà tôi biết. Nơi đây cũng có những con đường nhỏ uốn cong xanh mướt, có những vạt thông rì rầm trong gió, có nắng lạnh và gió mênh mang. Và có
hoa vàng che lấp những con đường.
Em vào con đường nắng mùa đông
Đây là bức ảnh, cũng mùa đông nhưng lại ở một nơi khác, bồng bềnh hồ và nước. Cũng rất gần Hà Nội. Nhưng không đẹp bằng Ba Vì