https://www.theplayerstribune.com/en-us/articles/dani-alves-juventus-the-secret
Dịch:
Zero (FCBVN kết nối)
Tôi sẽ bắt đầu với một bí mật. Có thể bạn đã biết một trong những câu chuyện dưới đây, bởi vì tôi cảm thấy như mình bị nhiều người hiểu nhầm. Nhưng hãy bắt đầu với cái đầu tiên nhé.
Khi FC Barcelona có cuộc lội ngược dòng ngoạn mục trước Paris Saint Germain tại vòng knock out UEFA Champions League ? Tôi đã xem trọn vẹn từng khoảnh khắc của trận đấu đó trên chiếc ghế bành của mình. Tôi biết, các bạn đọc báo và người ta nói rằng tôi mong đội bóng cũ của mình sẽ thua cuộc.
Khi thằng cu Neymar ghi bàn bằng pha đá phạt trực tiếp ư ? Tôi không kiềm nổi sự sung sướng, tôi nhảy ra khỏi ghế, hét vào tivi như một thằng điên :
'' Vamooooooooos ! ''
Và khi Sergi Roberto ghi bàn ở phút 95 ?
Giống như mọi người hâm mộ Barca khác trên thế giới, tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Bởi vì sự thật là Barca vẫn luôn ngấm trong từng miếng da miếng thịt của tôi .
Có phải tôi đã bị ban lãnh đạo thiếu tôn trọng trước khi tôi rời câu lạc bộ ?
Chắc chắn rồi, đó là cảm giác của tôi khi đó. Nhưng bạn không thể chơi cho một câu lạc bộ trong tám năm và có được mọi thứ như chúng tôi đã làm được. Những HLV, cầu thủ và thành viên Hội đồng quản trị đến và đi. Nhưng có một điều chắc chắn rằng Barca sẽ không bao giờ biến mất.
Trước khi chuyển đến Juventus, tôi đã mạnh dạn đưa một lời cam đoan với Ban lãnh đạo FC Barcelona, tôi nói : '' Các bạn chắc chắn sẽ nhớ tôi '' .
Tôi không giống một cầu thủ đâu. Barca có rất nhiều cầu thủ đáng kinh ngạc. Ý tôi là họ sẽ rất nhớ tinh thần của tôi. Họ sẽ bỏ lỡ sự chăm sóc mà tôi dành cho phòng thay đồ. Họ sẽ nhớ tới những giọt máu tôi đổ ra mỗi khi tôi mặc áo vào.
Khi tôi phải thi đấu với Barca ở vòng tứ kết Cúp C1, đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Đặc biệt ở trận lượt về tại Camp Nou, tôi cảm thấy như mình đã được trở về nhà vậy.
Ngay trước khi trận đấu bắt đầu, tôi đã đi đến băng ghế dự bị của Barca để nói xin chào với những người bạn cũ của tôi, thật xúc động khi tôi nghe họ hét lớn : '' Dani Dani ! Hãy đến ngồi với chúng tôi ! Chúng tôi vẫn giữ chỗ của anh đây này '' !
Khi tôi đang bắt tay mọi người, tôi không nghĩ là trọng tài sẽ thổi còi nhanh đến vậy. Tôi quay lại và trọng tài đã bắt đầu trận đấu. Tôi chạy nước rút trở lại sân và tôi có thể nghe người thầy cũ của tôi - Luis Enrique cười khẩy.
Thật là vui phải không ? Nhưng trận đấu thì lại không như vậy, nó rất căng thẳng, đặc biệt là đối với tôi. Mọi người nhìn thấy tôi và họ nói : '' Dani luôn nói đùa, anh ấy luôn mỉm cười, anh ấy không nghiêm túc ''.
Nghe này, tôi sẽ kể cho bạn một bí mật khác. Trước khi tôi phải đối mặt với những tiền đạo giỏi nhất thế giới như Messi, Neymar, Ronaldo,.. tôi đã nghiên cứu rất kĩ những điểm mạnh và điểm yếu của từng người một. Và sau đó tôi sẽ lên kế hoạch cho khâu tấn công của mình. Mục tiêu của tôi là cho thế giới thấy rằng Dani Alves ở cùng đẳng cấp với họ. Có lẽ họ sẽ rê bóng qua tôi một hoặc hai lần, chắc chắn rồi. Nhưng tôi cũng không muốn mình bị đặt trong thế bị động, tôi cũng sẽ tấn công. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng dù đã bước sang tuổi 35, với hàng chục danh hiệu lớn nhỏ nhưng tôi vẫn còn sung sức để thi đấu đỉnh cao.
Nhưng nó còn chi tiết hơn thế. Tôi có một thói quen trước mỗi trận đấu : Đứng trước gương 5 phút và ngừng suy nghĩ về mọi thứ. Sau đó, trận đấu bắt đầu nảy ra trong tâm trí tôi. Tôi vẫn thường ví những trận đấu đó như là bộ phim của cuộc đời mình.
Khi tôi lên 10, tôi thường ngủ trên một chiếc giường bằng bê tông tại ngôi nhà nhỏ ở Juazeiro, Brazil. Nệm trên giường dày như ngón tay út của bạn và ngôi nhà có mùi đất ẩm. Khi trời còn chưa sáng, tôi phải đi phụ bố tôi ở nông trại trước khi đến trường.
Anh trai tôi và tôi bước ra đồng khi bố chúng tôi đã ra ngoài làm việc. Anh tôi mang một cái bình lớn và nặng ở sau lưng, anh ấy phun các loại trái cây và thực vật bằng hóa chất để tiêu diệt vi khuẩn.
Chúng tôi lúc đó còn quá nhỏ để có đủ những kiến thức về hóa chất và chất độc nhưng dù sao thì chúng tôi cũng đã giúp được bố một phần nào. Hơn nữa, đó là cách duy nhất để chúng tôi có thể duy trì cuộc sống của mình. Trong nhiều giờ, tôi cạnh tranh với anh trai để xem ai là người làm việc chăm chỉ nhất, vì chúng tôi biết bố tôi sắp mua cho một trong hai người một chiếc xe đạp.
Nếu tôi không thể giành được chiếc xe đạp, tôi sẽ phải đi bộ 12 dặm từ trang trại đến trường học, việc đi bộ trở lại từ trường học thậm chí còn tồi tệ hơn vì các trận bóng trong khu phố sẽ bắt đầu mà không có sự góp mặt của tôi.
Nhưng nếu tôi thắng ? Tôi sẽ dễ dàng tán tỉnh các cô gái xinh đẹp. Tôi có thể đón một trong số họ trên đường và mời họ lên xe. Tóm lại suốt 12 năm, tôi sẽ là một người đàn ông ga lăng.
Thời còn đi học, tôi thường nghĩ về cha mình, ông ấy dành thời gian vào ban ngày cho cánh đồng phía trước, còn ban đêm thì ông ấy tranh thủ chạy bàn ở một quán bar nhỏ để kiếm thêm chút ít. Khi còn trẻ, bố tôi là một cầu thủ bóng đá, nhưng ông ấy không có đủ tiền đến một thành phố lớn hơn để cho các nhà tuyển trạch có thể phát hiện ra tài năng của ông ấy. Và bố tôi muốn tôi có thể làm điều đó thay ông ấy, dù có chết thì ông ấy vẫn muốn tôi trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp .
Alves rơm rớm nước mắt,
Vào mỗi ngày chủ nhật, gia đình tôi lại quây quần bên nhau, bên chiếc tive đen trắng cũ kĩ. Đối với chúng tôi khi đó, chủ nhật là ngày tuyệt vời nhất trong tuần.
Một hôm nọ, bố tôi chở tôi lên thị trấn bằng chiếc ô tô cũ rích để tôi có cơ hội được thử sức trước các nhà tuyển trạch. Hôm đó tôi rất háo hức, thật sự háo hức vì tôi biết cơ hội đang mở ra trước mắt mình, cả gia đình đang đặt rất nhiều hy vọng vào tôi - Alves xúc động kể lại.
Lúc 13 tuổi, tôi được nhận vào một học viện dành cho những cầu thủ bóng đá trẻ ở một thị trấn lớn hơn, điều đó đồng nghĩa rằng tôi phải xa gia đình, xa bố mẹ, xa người anh yêu quý của tôi. Các bạn biết không ? Học viện khi đó có tới 100 học viên, chúng tôi sống trong một khu kí túc xá chật chội, không quá khi nói rằng nó giống như một nhà tù giành cho những đứa trẻ vậy. Trước khi đi, bố tôi đã sắm cho tôi một bộ trang phục bóng đá mới. Tôi rất mừng vì ông ấy đã nhân đôi tủ đồ của tôi lên, nhưng mà sự thật là trước đó tôi chỉ có một bộ đồ để chơi bóng mà thôi '' - Alves cười to.
Sau ngày tập luyện đầu tiên, như một thói quen, tôi giặt và phơi bộ đồ của mình lên dây phơi. Sang hôm sau thức dậy, nó không còn nữa, tôi biết là ai đó đã lấy cắp đồ của mình. Tôi bắt đầu tỉnh người, càng nghĩ càng tức. Mãi đến sau này tôi mới hiểu ra rằng đó là kinh nghiệm đầu tiên của tôi khi sống trong mội trường tập thể. Không còn cách nào khác, tôi phải chấp nhận điều đó.
Tôi quay về phòng, quần áo bị mất, tôi cảm thấy đói sau một ngày tập luyện mệt mỏi, nhưng đồ ăn trong học viện khi đó lại không đáp ứng đủ. Bất lực, tôi lại nghĩ về gia đình, tôi nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ những buổi sáng ra đồng cùng anh trai, nhớ những buổi chiều chơi bóng ngoài vỉa hè, vô lo vô nghĩ. Ở đây tôi cũng không quá xuất sắc, tôi biết răng mình không có một chỗ đứng cho một vị trí trong top 50 của học viện.
Nhưng sự quyết tâm cùng với lòng tự trọng của một đứa con trai khi đó đã không cho phép bản thân tôi bỏ cuộc. Tôi tự hứa với mình rằng sẽ không trở về trang trại cho đến khi làm cho bố tôi tự hào. Tôi tự nhủ : '' Dù đứng thứ 51 về khả năng nhưng mình phải đứng thứ nhất về sự cố gắng và lòng quyết tâm, chăm chỉ tập luyện, nhất định mình sẽ thành công ''.
Thời gian trôi đi, khi tôi lên 18, lúc đó tôi đang chơi cho Bahia ở giải VĐQG Brazil. Một hôm, có một nhà tuyển trạch đến gặp tôi và nói : '' Dani ! Sevilla muốn kí hợp đồng với cậu.
Tôi mừng rỡ đáp : '' Sevilla, ồ không. Tôi không nằm mơ đấy chứ ''.
Ông ta hỏi tiếp : '' Cậu biết Sevilla là đội bóng nào ? Ở đâu không ? ''
Tôi không ngần ngại đáp : '' Tất nhiên rồi, tôi biết. Sevilla là Sevillaaaaaaaaaa, tôi yêu nơi đó ''.
Nhưng thật ra thì tôi không biết Sevilla là đâu cả. Nó có thể là trên mặt trăng hay trên sao hỏa. Nhưng cách anh ấy nói có vẻ quan trọng, nên khi đó tôi đã nói dối. Đến bây giờ thì đó là lần nói dối duy nhất của tôi sau hơn 20 năm chơi bóng.
Vài ngày sau, dựa vào những nguồn tin từ bạn bè và đồng nghiệp, tôi mới biết Sevilla là đội bóng đang thi đấu cùng Real Madrid và Barcelona.
Tôi hét lớn : '' Đi thôi nào, đến Sevilla thôi ''.
Khi tôi đến Sevilla, tôi gặp phải vấn đề mà nhiều cầu thủ khác vẫn hay gặp - bị suy dinh dưỡng. Người tôi gầy gò đến mức các đồng đội và HLV tưởng rằng tôi là thành viên của đội trẻ. Đó là giai đoạn khó khăn nhất trong suốt sự nghiệp quần đùi áo số của tôi. Tôi cảm thấy mình như bị hắt hủi, rào cản ngôn ngữ cũng là một vấn đê lớn với tôi khi đó. HLV trưởng không để ý tới tôi, bất lực trước hoàn cảnh, tôi tính đến chuyện quay về .
Nhưng sau đó, dường như có một thứ ma thuật đã níu kéo tôi ở lại. Tôi nghĩ về bộ đồ mà bố đã mua cho tôi năm 13 tuổi, tôi nghĩ về anh trai với chiếc bình phun hóa chất ở sau lưng. Và tôi quyết định ở lại, cố gắng học ngôn ngữ, cố gắng kết bạn để ít nhất nếu trở về Brazil thì tôi cũng có nhiều thứ để chia sẻ cho những người đồng nghiệp ở quê nhà .
Khi mùa giải mới sắp bắt đầu, HLV trưởng thẳng thắn đưa ra chỉ đạo của mình : '' Ở Sevilla, các hậu vệ không được dâng lên quá nửa sân, tuyệt đối không ''.
Tôi được chơi một vài trận, lúc di chuyển, tôi cứ chăm chăm nhìn vào cái vạch ở giữa sân, tôi sợ mình sẽ làm trái với những gì mà BHL đề ra. Tôi lúc đó như là một chú chó vậy, một chú chó không dám nhảy qua dãy hàng rào cao ngất tận. Nhưng không, con tim tôi sau đó đã mách bảo tôi rằng mình phải thay đổi, tôi phải là tôi, tôi phải tấn công. Trong một trận đấu, vì một lý do nào đó, tôi đã phá vỡ đi quy tắc của HLV, tôi bắt đầu có những pha leo biên như cách mà tôi vẫn hay làm thời còn ở Brazil.
Một hôm, HLV đến phòng tôi và chúng tôi có cuộc nói chuyện riêng, tôi lúc đó thực sự lo lắng vì rõ ràng là tôi đã làm ngược với những gì mà ông ấy giao phó. Nhưng không, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nghe ông ấy nói : '' Tốt lắm Dani ! Ý tưởng hay đấy. Bây giờ thì cậu được phép tấn công ''.
Chỉ trong vòng một vài mùa giải, chúng tôi giành được 2 Cúp vô địch Europa League. Nên nhớ rằng trước đó toàn đội đang phải vật lộn với cuộc chiến trụ hạng.
Tôi bắt đầu dần lấy lại được cảm hứng chơi bóng, tôi cảm thấy vị trí của mình là một trong những chốt chặng đáng tin cậy nhất trong sơ đồ chiến thuật mà BHL đang áp dụng.
Một hôm, chuông điện thoại của tôi rung lên, đó là cuộc gọi từ người đại diện của tôi. Ông ấy nói : '' Dani ! Barca đang muốn có được chữ kí của cậu đấy ''. Lần này thì tôi không phải nói dối nữa rồi, vì tôi biết Barca là đội bóng nào.
Sau đó, sau mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, tôi thường soi mình trong gương và mỉm cười, tôi cảm thấy có một chút tự hào về bản thân, tự hào vì đã làm cho bố tự hào về mình .
Khi tôi 18 tuổi, tôi đã phải vượt đại dương để tìm kiếm một cơ hội chơi cho đội bóng trong cùng một giải đấu với Barcelona. Vậy mà bây giờ tôi đang chuẩn bị được chơi cho chính Barca, thật không thể tin nổi. Tôi thực sự đã trở thành một ngôi sao .
Tôi nhớ có lần trong một buổi tập, Messi đã làm mọi thứ với trái bóng một cách đầy ảo diệu. Tất nhiên, đó là những điều mà cậu ấy vẫn làm hằng ngày, chỉ là tôi mới đến nên thấy bỡ ngỡ.
Đó là một buổi tập đầy căng thẳng, chúng tôi cần phải tập trung vào mọi thứ. Messi rê bóng qua hàng phòng ngự, khi cậu ấy băng qua người tôi, tôi đã để ý vào đội chân của Leo, tôi vẫn chưa tin vào mắt mình, nhưng khi cậu ấy rê qua tôi lần hai rồi lần thứ ba, tôi mới thực sự tin những gì tôi thấy là sự thật. Khoảnh khắc đó giúp tôi nhận ra rằng tôi đang được chơi cạnh cầu thủ xuất sắc nhất thế giới được dẫn dắt bởi HLV giỏi nhất thế giới - Pep Guardiola.
Khi nhắc về máy tính, chúng ta hay nhắc về Steve Jobs.
Còn khi nói về bóng đá, Pep Guardiola là ưu tiên số một của tôi.
Ông ấy là một thiên tài. Tôi xin nhắc lại : LÀ MỘT THIÊN TÀI.
Pep là người sẽ cho bạn biết chính xác mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào trong một trận đấu trước khi nó xảy ra. Chẳng hạn, trận đấu với Real Madrid năm 2010 khi chúng tôi thắng 5 - 0, trước trận ông ấy nói : '' Hôm nay, các bạn hãy xem quả bóng như là một quả cầu lửa, mọi tình huống trên sân sẽ diễn ra rất nhanh. Vì vậy, tất cả sẽ phải xử lý bóng một cách nhanh gọn, thậm chí không đến nửa giây. Nếu các bạn làm được điều đó, họ sẽ không có thời gian để gây áp lực lên chúng ta. Chúng ta sẽ có một chiến thắng dễ dàng ''.
Cảm giác sau khi nghe Pep nói thật là thoải mái, tâm lý chúng tôi như tăng lên gấp trăm lần sau khi nghe những phân tích và dự đoán của ông ấy. Rất nhiều lần ông ấy làm cho các học trò phải thán phục với khả năng đọc vị trận đấu của mình.
Nếu chúng tôi có được lợi thế sau 45 phút, Pep sẽ đến và xoa đầu từng cầu thủ, ông ấy làm cho tôi nhớ đến người bố ở quê nhà. Pep rất thân thiện và tâm lý, ông ấy thường giành nhiều thời gian để nói chuyện với các học trò, ân cần hỏi thăm và động viên.
Bình thường là vậy, nhưng trong công việc Pep thực sự rất khắt khe và chi tiết, ông ấy thường đưa các sô liệu lên bảng, ông ấy vẽ, ghi chép, dùng chính cơ thể để diễn tả tư thế, cách vận hành từng đường bóng sao cho chúng trở nên hoàn hảo nhất.
Ông ấy hay diễn tả kiểu như : '' Chúng ta sẽ làm như này, như này và như này ''. Và sau đó là cách mà chúng tôi tìm đến khung thành đối phương.
Pep Guardiola là HLV đầu tiên chỉ cho tôi cách di chuyển khi không có bóng. Khi ông ấy muốn chúng tôi thay đổi chiến thuật, ông ấy sẽ từ từ ngồi xuống, đưa ra các video và thông số, phân tích những điểm mạnh và điểm yếu của chúng tôi, từ đó tôi và các đồng đội biết mình cần phải làm gì.
Những đội hình Barca dưới tay Pep cũng vì thế mà rất khó bị đánh bại. Chúng tôi chơi thiên về đầu óc nhiều hơn là sức mạnh. Trước trận đấu, chúng tôi đã biết những gì mình sẽ phải làm, ngay cả những tình huống xấu nhất cũng đã được Pep và các cộng sự tính tới .
Đó là lý do vì sao cho đến bây giờ, Barca vẫn ở trong tim tôi
Đó cũng là lý do tại sao khi chúng tôi đánh bại Barca ở trận tứ kết năm đó, tôi đã chạy lại ôm lấy Neymar. Cậu ấy đã khóc và một phần trong tôi cũng cảm thấy muốn khóc.
Tôi biết rằng mọi người sẽ đọc được những dòng tâm sự này của tôi và hỏi tại sao tôi lại chia sẻ những điều này.
Chà, sự thật là tôi năm nay đã 36 tuổi. Tôi không biết mình sẽ chơi bóng trong bao lâu nữa, có lẽ hai hoặc ba năm. Và tôi cảm thấy mọi người không hiểu tôi, không hiểu những câu chuyện của tôi.
Khi tôi chuyển đến Juventus, cũng giống như khi tôi rời khỏi nhà vậy. Tôi đã quen với điều đó khi tôi 13 tuổi, đi đến học viện. Tôi đã làm lại điều đó năm tôi 18 tuổi, đến vùng đất xa xôi Tây Ban Nha, sau đó tôi lại sang Ý năm 33 tuổi và bây giờ là ở Pháp khi đã bước qua tuổi 35.
Khi tôi mới đến Juve, nó giống như đến một ngôi trường hoàn toàn mới. Trước giờ tôi thích tấn công nhưng ở Juventus họ lại coi việc phòng ngự là yếu tố quan trọng trọng hơn bất cứ thứ gì.
Một lần nữa, tôi lại gặp khó khăn.
Mình có nên dâng cao hay không ? - tôi tự hỏi bản thân. Sau đó tôi đã quyết định là không, tôi muốn các đồng đội hiểu rằng tôi tôn trọng triết lí của họ và lịch sự của họ. Và khi tôi đã chứng minh cho họ thấy rằng tôi tôn trọng họ, tôi cũng cố gắng cho họ thấy điểm mạnh của mình.
Một hôm nọ, tôi nhìn vào vạch ở giữa sân và nghĩ : '' Mình có nên thay đổi không '' ?
'' Tấn công, tấn công và tấn công '' - những tiếng hét đó của Buffon như tiếp thêm động lực cho tôi.
Nhiều lúc tôi nghĩ trái đất này thật nhỏ bé và tôi không thể tránh những người Argentina được.
Ở Barca, tôi đã có Messi,
Ở Juve, tôi có Dybala,
Thiên tài theo tôi khắp nơi, tôi thề.
Trong một buổi tập, tôi đã thấy một điều gì đó ở Dybala mà tôi đã thấy trước đây ở Messi. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi đi đâu cũng có cho riêng mình một đối tác ăn ý.
Như đã nói, ở Barca chúng tôi chơi thiên về trí óc,
Còn ở Juve thì lại khác, chúng tôi lại đề cao sức mạnh tập thể, chúng tôi luôn khát khao chiến thắng mỗi khi ra sân. Tiếc là khát khao đó lại không thể giúp chúng tôi có được chiếc Cúp vô địch UEFA Champión League năm 2017.
Bạn có nhớ những gì tôi đã kể về khoảnh khắc tại học viện ở Brazil không ? Khi mà tôi nói với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ quay trở lại nông trại cho đến khi tôi khiến bố tôi tự hào ấy ?
Haizzz, bố tôi không phải là một người sống thiên về tình cảm. Tôi luôn cố gắng và cố gắng, cố gắng để làm cho ông ấy tự hào về tôi nhất có thể. Trong phần lớn giai đoạn tôi thi đấu ở Tây Ban Nha, bố tôi đã trở về nhà ở Brazil. Năm 2015, khi chúng tôi chơi trận chung kết C1 tại Berlin, ông ấy đã có mặt ở đó. Tôi nhớ sau lễ ăn mừng Cúp trên sân, Barca đã có một bữa tiệc đặc biệt dành cho gia đình của các cầu thủ. Chúng tôi phải trao chiếc cúp cho những người đã giúp chúng tôi đạt được ước mơ. Tôi nhớ khi đến lượt tôi, tôi đã trao chiếc cúp cho cha tôi và cả hai chúng tôi đều cầm nó, tạo dáng chụp ảnh.
Ông ấy đã nói một câu gì đó bằng Tiếng Bồ Đào Nha, đại loại là tôi bây giờ đã là một người đàn ông trong mắt ông ấy.
Bạn biết không ? Ông ấy khi đó đã khóc như một đứa trẻ.
Đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
Mùi đất ẩm,
Anh tôi với bình hóa chất trên lưng,
12 dặm đi xe đạp đến trường,
Bộ trang phục mới,
Dây phơi trống rỗng,
Tất nhiên tôi biết Sevilla ở đâu,
Nghĩ lại thật là dài, đúng là cả một quá trình. Nhưng bây giờ ước mơ trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp của tôi cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Cảm ơn Chúa.