Thiên đường và Địa ngục -
Phần II
Trong phần 1 của bài viết chúng ta đã phân tích vấn đề độ tuổi của một cầu thủ sẽ ảnh hưởng tới cảm giác chúng ta ra sao khi đón nhận cầu thủ đó chuyển đến thi đấu cho Barca. Nhưng không chỉ có vấn đề thiếu kinh nghiệm thi đấu mới làm cho những người hâm mộ như chúng ta cảm thấy lo lắng. Không, mọi việc không phải chỉ có thế. Còn có rất nhiều những vấn đề khác ẩn chứa đằng sau những ám ảnh của chúng ta về việc CLB nên kí hợp đồng với cầu thủ nào và không nên kí hợp đồng với cầu thủ nào, thế nên chúng ta mới cần thêm một phần 2 nữa đề giải quyết tất cả những vấn đề đó. Và sau đây là phần 2 của bài viết “Thiên đường và Địa ngục”. Mời các bạn theo dõi tiếp.
Các Cules luôn vấp phải một mâu thuẫn khó hiểu ám ảnh trong tâm trí, đó chính là một câu hỏi không lời đáp về sự hài hòa giữa tình cảm dành cho các cậu bé trưởng thành từ lò La Masia với nhu cầu cần phải mua về những cầu thủ đã có tên tuổi. Lương tâm của mỗi người chúng ta có vẻ như không thể tự giải quyết được một sự mâu thuẫn. Kiểu như
“Ai mà cần tất cả những đống tiền đó chứ, chúng tôi sẽ tự đào tạo ra cầu thủ của riêng mình!...À nếu không tính đến các cầu thủ như David Villa, ừm và Eric Abidal, ok và cả Mascherano nữa thì chúng tôi vẫn vậy…không một CLB nào có thể đánh bại được hệ thống đào tạo cầu thủ trẻ của Barca đâu!”
Chính sự không rõ ràng trong suy nghĩ như vậy nên đã dẫn đến một tâm lí chung là mỗi khi Barca dùng tiền mua về những gương mặt mới thì chúng ta theo bản năng, và thường là hợp lí, nhận thấy rằng đó chính là dấu chấm hết cho tương lai của một cầu thủ trẻ cây nhà lá vườn của CLB. Chính điều này đã nhuốm một màu u buồn và ray rứt lên những tân binh mới chuyển đến vì chúng ta sẽ vẫn nghĩ như mọi khi, rằng như vậy là một cầu thủ trẻ nào đó giờ đây sẽ không còn cơ hội để chứng tỏ mình nữa. Đồng ý là chúng ta rất phấn khích muốn được xem những khuôn mặt mới. Đồng ý là chúng ta rất cần một luồng sinh khí tươi trẻ thế nhưng điều đáng tiếc ở đây chính là vì nó mà những viên ngọc quí của chúng ta phải đi kiếm tìm thành công ở một phương trời khác.
Nếu chịu khó quan sát chúng ta sẽ rút ra được một nhận định chung trong hầu hết những bản hợp đồng (hay những hợp đồng tiềm năng) gần đây mà CLB đã và đang thực hiện. Afellay chuyển đến – chắng phải nó đã đặt dấu chấm hết cho 2 cầu thủ trẻ Nolito và Jonathan Dos Santos hay sao? Bản hợp đồng với Masch – thế còn Oriol Romeu thì thế nào? Adriano xuất hiện – thế tại sao không cho Bartra cơ hội? Nhưng có lẽ chúng ta sẽ nhận ra mình đã quá thờ ơ với mâu thuẫn này đến mức nào khi nhìn vào triển vọng của một số gương mặt tương lai khác, trong đó nổi bật nhất chính là Thiago Alcantara (viên ngọc sáng nhất của lò La Masia ở thời điểm hiện tại). Tương lai của Thiago sẽ là một dấu hỏi lớn nếu bản hợp đồng có khả năng thành công rất cao với “đứa con lưu lạc” Cesc Fabregas trở thành hiện thực. Thêm vào đó là sự cố nằm ngoài dự đoán của chúng ta liên quan đến vấn đề trung vệ của Barca, hầu như tất cả mọi Cule đều bị sốc trước yêu cầu được ra đi của hậu vệ Gabi Milito (sẽ có chỗ cho các hậu vệ trẻ như Fontas, Muniesta) để rồi sau đó lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh ta khẳng định sẽ ở lại với CLB. Vậy là đủ hiểu phần nào sự mâu thuẫn trong lòng của mỗi người chúng ta, nó giống như sự đối nghịch âm dương không bao giờ kết thúc.
Có lẽ sẽ không có một phương cách nào giúp cho các HLV và giám đốc kĩ thuật của Barca có thể tìm ra được sự hài hòa trong vấn đề này, để nhờ đó mà ta sẽ được chứng kiến những người có trách nhiệm vừa có thể trao cho các cậu nhóc cơ hội của chúng nhưng cũng vẫn duy trì được sự vận hành trơn tru cho CLB bằng những luồng sinh khí mới. Cho đến khi những người hâm mộ như chúng ta có thể chấp nhận một sự thật là đôi khi các cầu thủ trẻ sẽ phải rời khỏi Barca để nhường chỗ cho những bản hợp đồng với các cầu thủ “lạ”. Thì từ đây cho đến lúc đó dường như chúng ta sẽ luôn phải sống trong tâm trạng bứt rứt mỗi khi có một gương mặt mới xuất hiện.
Nếu ai đó cần phải có khả năng cân bằng giữa tình cảm và lí trí khi phải giải quyết các vấn đề trong CLB thì người đó dĩ nhiên phải là Pep Guardiola – HLV hiện tại của đội bóng, vì ông biết cần phải dành cho các cậu bé từ lò đào tạo một khoảng thời gian cần thiết để kết dính với đội hình một trong khi vẫn có thể tiến hành mua sắm ở những vị trí quan trọng khi cần. Nhưng có lẽ chính vì sự thận trọng của Pep trên thị trường chuyển nhượng nên những người hâm mộ chúng ta mới trở nên quá ám ảnh và mâu thuẫn như vậy mỗi khi cần quyết định mua ai và ai không nên mua, bởi vì số lượng hợp đồng là quá ít.
Nếu bỏ qua mùa giải đầu tiên Pep xuất hiện trên băng ghế chỉ đạo Barca, mùa giải mà có cả nửa tá cầu thủ có chất lượng chuyển đến CLB, thì những mùa giải sau này Pep đã trung thành với chính sách mua sắm càng ít càng tốt, và nếu mua thì chỉ mua những cầu thủ đa năng có thể chơi ở nhiều vị trí trong đội hình thay vì theo nguyên tắc truyền thống là mua theo kiểu một đổi một (một tiền đạo thay cho một tiền đạo, một trung vệ thay cho một trung vệ và tương tự vậy cho những vị trí khác…). Chính sách mua sắm này đã tạo ra một vô số hiệu quả tích cực lên Barca; chúng ta có được một tập thể vững mạnh, một đội hình không nhiều cầu thủ nhưng rất ổn định, và còn có thể trao cho các cầu thủ trẻ những cơ hội để thể hiện mình. Nhưng đi cùng với những sự tích cực đó chính là những sức ép lên các cầu thủ tân binh, vì số lượng các cầu thủ chuyển đến Barca càng giảm đi thì có nghĩa là sự mong đợi của chúng ta với mỗi một người trong số họ sẽ ngày càng tăng lên.
Hãy tưởng tượng mà xem, nếu bạn không thấy khó chịu, tưởng tượng là đối thủ hèn nhát của chúng ta - Real Madrid điên cuồng muốn mua sắm tới 70 cầu thủ mỗi mùa hè. Đồng ý là con số đó là không đúng với thực tế nhưng bạn có hiểu được ý tôi không. Nếu như khi ấy bạn là fan của Real thì bạn có thể thoải mái lựa chọn xem bạn muốn thấy cầu thủ nào tỏa sáng và cầu thủ nào sẽ phải rời khỏi CLB mà không phải lo nghĩ nhiều vì biết chắc rằng sẽ lại có thêm những cầu thủ khác sẽ được mua về để lấp vào các khoảng trống trong kì chuyền nhượng mùa hè sắp tới.
Và khi bạn là một Cule thì nếu có một cầu thủ mới chuyển đến Barca mọi chuyện cũng gần như vậy. Nào là cầu thủ đó phải hòa nhập vào lối chơi của Barca. Rồi thì chúng ta phải yêu thích anh ấy. Và chúng ta phải tin tưởng vào anh ấy. Thế nhưng ở đây có điều khác biệt đó chính là đội hình Barca quá chặt chẽ và số lượng cầu thủ mua về là quá ít cho nên những người hâm mộ như chúng ta không thể đặt niềm tin vào tất cả mọi cầu thủ, và kết quả là lại nổ ra những cuộc tranh cãi và phân tích liên miên để xét xem cầu thủ nào là thích hợp hơn với lối chơi của CLB. Thế là trong lúc Pep và các học trò phải nhận trách nhiệm vận hành cái hệ thống phát triển tài năng trẻ và chuyển nhượng thận trọng mà họ đã đặt ra đâu vào đấy. Thì họ cũng vừa phải hứng chịu những lời chỉ trích khi những người hâm mộ như chúng ta cảm thấy thất vọng mỗi khi Barca không thể trình diễn được một lối đá biến ảo, những trận thắng như chẻ tre và cùng với đó là vô số những danh hiệu như khi chúng ta lèo lái CLB Barca trong các trò chơi nổi tiếng như Championship Manager, FIFA hay PES (chơi cái nào tùy theo mỗi người). Ý tôi là tại sao CLB không thể chỉ kí hợp đồng với một cầu thủ nào đó mà tất cả chúng ta đều mong muốn – À, gượm đã, có rồi, đó chính là David Villa.
Từ đây đến cái ngày buồn thánh đó, ngày mà Pep rốt cuộc rồi cũng sẽ chào tạm biệt tất cả chúng ta và rời khỏi băng ghế chỉ đạo Barca như một người diễn viên vĩ đại thực hiện động tác cúi chào lần cuối cùng các khán giả của mình trước khi tấm màn sân khấu khép lại. Vâng, từ đây cho đến lúc đó tôi nghĩ rằng chúng ta có thể yên tâm rằng tuy Barca không thường xuyên mua sắm nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng là những cầu thủ được CLB mua về sẽ là những người đã được chính Pep vĩ đại lựa chọn.
Một khía cạnh thú vị khác liên quan đến triết lí giới hạn trong chuyển nhượng của Pep chính là vì sự thiếu hụt quỹ lương không thể phủ nhận được của Barca; luôn luôn sẵn có, nhưng không bao giờ đủ. Mỗi mùa hè các Cules lại thường có xu hướng bàn luận về số tiền mà CLB sẽ tiêu để mua sắm cầu thủ mới như thể chúng ta là những nhân viên kế toán hay chuyên gia kinh tế thực thụ. Đại để như
“Chúng ta có đủ khả năng để mua Cesc Fabregas và một hậu vệ phải có chất lượng nhưng Pastore thì sẽ phải đợi đến mùa giải năm sau.” Và trong khi cái triệu chứng khó hiểu này có thể lặp lại một lần nữa vì nó có dây mơ rễ má với những thú vui tao nhã của chúng ta trong các game bóng đá thì nó dường như cũng là một phần tự nhiên của bóng đá hiện đại. Những người hâm mộ luôn có một tâm trạng thường trực là mong đợi một vụ chuyển nhượng bom tấn mới nào đó mặc cho CLB mà mình yêu quí có khả năng gánh nổi nó hay không.
Hãy lấy David Villa và Zlatan Ibrahimovic làm ví dụ. Không ai chớp mắt dù chỉ một lần khi Barca phải trả một khoản tiền cực lớn để có được chữ kí của Villa, mặc dù điều này thực tế có ý nghĩa là nếu chúng ta bỏ ra quá nhiều tiền để mang về một cầu thủ thì chắc chắn chúng ta sẽ phải bán đi những cầu thủ khác để bù vào, hay thậm chí còn tệ hơn là sẽ dẫn đến việc thiếu hụt lượng tiền cần thiết cho những khi CLB cần bổ sung lực lượng. Thế nhưng khả dĩ có được một sự đồng thuận hiếm thấy như vậy chính là vì mọi người đều biết rằng David Villa là một cầu thủ lợi hại như thế nào và hơn thế nữa chính là khả năng hòa nhập rất lớn của anh ấy với lối chơi của Barca. Giống như những gì mà Villa đang thể hiện trong màu áo Barca hiện tại, nói cho ngắn gọn là
“đáng giá đến từng xu”.
Trong khi đó Ibra lại chính là một ví dụ cho hành động ném tiền qua cửa sổ, bản hợp đồng với anh ta đã khiến chúng ta phải trả giá quá đắt, không phải chỉ là những đồng Euro mà còn rất nhiều thứ khác. Bởi vì cái khoảnh khắc Zlatan đặt bút kí vào bản hợp đồng với Barca, khoảnh khắc đó đã khiến cho rất nhiều Cules thở dài buồn bã vì hiểu ra rằng không những họ sẽ phải chứng kiến sự ra đi của chú báo Samu yêu quí (Samuel Eto’o) mà còn phải từ bỏ mọi hi vọng CLB sẽ kí hợp đồng với một cầu thủ được ưa thích hơn đó chính là David Villa.
“Lắm thầy thối ma, lắm cha con khó lấy chồng”, câu nói này quả là rất đúng nếu đặt vào hoàn cảnh của những tín đồ túc cầu giáo và những mục tiêu chuyển nhượng tiềm năng đến với CLB mà họ yêu quí.
Liệu rằng có bất cứ một khả năng nào để khi mà ban lãnh đạo CLB nói chúng tôi không còn tiền để chi trả và chúng ta chỉ việc trung thành với những gì mình đang có thì tất cả những người hâm mộ chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn và không còn lo lắng về điều đó nữa hay không? Hãy từ từ đã, điều đó về cơ bản cũng chính là những điều mà ban lãnh đạo Barca đã tuyên bố. Thế nhưng các bạn cứ việc gọi tôi là thằng khùng đi nhưng tôi vẫn dám chắc là lúc này tất cả chúng ta vẫn cứ phải lo lắng đến phát điên lên vì nó, phải không nào?
Nói tóm lại có lẽ tôi chỉ có thể chỉ ra được một phần nhỏ nhoi những điều có thể giúp các bạn chấm dứt được nỗi ám ảnh của chúng ta với thị trường chuyển nhượng và cùng với đó là rất nhiều hi vọng và lo lắng luôn đi kèm với nó. Tất cả những gì tôi biết chính là
mỗi một hợp đồng chuyển nhượng cũng tựa như khúc nhạc khởi đầu của một bài tình ca khác, mỗi gương mặt mới là một ánh lửa sưởi ấm cho trái tim chúng ta. Các cầu thủ là thế, họ cứ đến rồi đi, nhưng tất cả đều đã để lại những dấu ấn của riêng mình trong lịch sử CLB cũng như trong lòng người hâm mộ. Một vài người trong số họ là những cầu thủ con cưng của chúng ta, số khác thì không được như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa chúng ta cũng sẽ luôn tin tưởng và ủng hộ họ, luôn băn khoăn tự hỏi phải chăng lẽ ra chúng ta đã có thể đối xử tốt hơn với nhau trong quá khứ?
Hay có lẽ là chúng ta đã quá thiên vị cho những cảm xúc trước đây, những chuyện đã xảy ra rất lâu trong dĩ vãng. Tôi nói nghiêm túc đó, tất cả chúng ta dường như đều thật sự kết Cesc cho nên có thể nào đó không phải là một tình cảm chân thật sao? Tại sao chúng ta không để cho cậu ấy một vị trí ưu tiên nhất!? Chúng ta quả thật là đã quá ngu ngốc rồi. Hãy quay lại đây đi Cesc!
Nhưng lại nữa, tay Pastore đó cũng không tệ chút nào và Samir Nasri cũng có cái chân tuyệt vời đó chứ…khốn nạn thật đã bảo là không nghĩ nữa mà…
….
…Có lẽ khi đọc đến đây chắc hẳn các bạn cũng sẽ thất vọng lắm. Vì dù cho có nói gì đi chăng nữa, tất cả những câu chuyện đó sẽ không bao giờ có hồi kết.
Phải chăng chỉ là bởi chúng ta có quá nhiều tình cảm để mà cho đi !?
PDDK1987 (Dịch từ TotalBarca)