*Paul Scholes và bài viết trên tờ ‘The Independent’
Khi họ còn trong thời kỳ đỉnh cao, đối đầu trước Barça của Pep Guardiola là một trải nghiệm chán ngắt, và bản thân tôi tự biết rằng: Tôi đã từng hai lần chạm trán với họ tại chung kết Champions League và cả hai lần đều thua.
Thực tế là chúng tôi không chỉ để thua họ trong các trận chung kết Champions League – vốn đến giờ vẫn còn cảm thấy xót, mà trong những lần đối đầu ấy, tôi luôn cảm thấy Manchester Utd không thể thi đấu theo cách tự nhiên vốn có. Cách đó nghĩa là chúng tôi luôn kiểm soát bóng hơn đối thủ, tạo ra sức ép liên tục và kiểm soát tốt trận đấu. Thời đó, Barça mới là những người làm chuyện đó.
Ngay cả vào khi chúng tôi đánh bại Barça trong trận bán kết lượt về Champions League 2008 trên sân nhà Old Trafford, không tính đến bàn thắng (tôi ghi được), thứ chủ yếu tôi vẫn nhớ là họ kiểm soát bóng trong một thời gian rất lâu. Chúng tôi không chọn cách đôi công trực tiếp với họ, mà thay vào đó là kiềm chế đối thủ và giữ vững tỷ số.
Trong kỷ nguyên của mình, Barça thật đặc biệt. Họ chắc chắn là đội bóng hay nhất thế giới và mùa giải này, tôi muốn tự mình tận mắt xem các trận đấu của họ, thích thú mong chờ vào sự kết hợp của Lionel Messi, Luis Suarez và Neymar. Hôm Chủ nhật vừa rồi, tôi đến Mestalla (Valencia) để theo dõi trận đấu của Barça cùng người bạn Phil Neville với tư cách là những khách mời của Peter Lim, ông chủ CLB chủ nhà và có một khoản đầu tư với chúng tôi tại Salford City.
Bất cứ khi nào có thể, tôi đều xem Barça trên truyền hình, và trận đấu trước Valencia chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh ở mùa giải này của họ. Nhưng trong phần lớn thời gian trận đấu, điều tôi cảm nhận được: Barça chỉ còn là cái bóng của chính họ trong quá khứ. Họ vẫn chuyền bóng không ngừng nghỉ, nhưng nhịp độ và sự quyết liệt trước kia xem ra giờ đây không còn cần thiết lắm. Tốc độ cùng sự sắc sảo hấp dẫn trong lối chơi đã biến mất. Barça giành chiến thắng ở những phút cuối trận, nhưng ngay cả vào thời điểm cuối trận, họ vẫn hầu như không tạo ra được cơ hội đáng kể nào.
Tôi cố gắng tìm cách để tổng kết thai độ thi đấu của Barça, cũng như màn trình diễn của những cá nhân thi đấu lâu năm ở đội bóng này, điều bất chợt tôi nghĩ đến là “sự buồn chán”. Tôi không có ý xúc phạm, nhưng có vẻ đây là từ hợp lý nhất để miêu tả về cái cách đội bóng này triển khai lối chơi mà thông qua nó, họ đã từng bước lên đỉnh thế giới và nhiều cầu thủ trong số họ lại là đại diện tiêu biểu cho lối chơi ấy. Hàng tiền vệ Barça hôm Chủ nhật bao gồm Xavi, Javier Mascherano và Sergio Busquets.
Hôm đó không phải là một trong những ngày đẹp trời với Barça, Suarez vật lộn để tìm bàn thắng và Neymar thì trông khá vô hại. Ở hành lang cánh phải, Dani Alves tỏ ra mờ nhạt, không đóng góp tí gì vào khâu phòng ngự của đội bóng. Valencia tổ chức lối chơi tốt và họ đáng ra mới là người giành chiến thắng.
Xét trong ngữ cảnh của mùa giải, Barça mới chỉ để mất 8 điểm tại La Liga và họ đang đứng thứ hai trên BXH, cách Real Madrid chỉ 2 điểm. Nhưng xét về lối chơi, họ như đang thiếu đi thứ gì đó.
Còn Messi, với những kỳ công đã giành được, cậu ấy nằm ở một thang bậc khác so với phần còn lại. Nhưng dù có như vậy, thì cũng như nhiều người, tôi nhận thấy Messi đang có gì đó buồn phiền. Messi vốn không phải là cầu thủ có trách nhiệm phải đuổi theo các hậu vệ đối phương mỗi khi đồng đội để mất bóng, nhưng hơn lúc nào hết, giờ đây cậu ấy hạn chế di chuyển trên sân ở mức tối đa.
Đối với một HLV trẻ như Luis Enrique, rất khó để ông có thể thay đổi lối chơi của Messi, cũng như cả tập thể toàn sao của Barça. Họ đã giành mọi danh hiệu. Họ đã chinh phục cả thế giới. Bây giờ, ngay trong nhiệm kỳ của mình, Enrique phải tìm ra cách để khích lệ họ tái hiện kỳ tích ấy thêm một lần nữa. Chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy Enrique đứng chỉ đạo, hô hào ngoài đường biên, hối thúc các học trò khẩn trương hơn nữa, nhiệt huyết hơn nữa. Nhưng hầu như mọi sự cố gắng của ông đều không được đền đáp.
Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ lại những năm tháng tuyệt vời hồi ở United, về cách tập thể chúng tôi tự làm mới mình, vực dậy bản thân từ năm này sang năm khác. Người đầu tiên trong chúng tôi làm chuyện đó là Sir Alex Ferguson. Là một cầu thủ United, bạn sẽ luôn thấy sợ kỳ chuyển nhượng mùa hè, sợ ai đó mới sẽ đến và lấy đi vị trí của bạn trong đội hình. Tôi có thể nhìn thấy sự tương đồng giữa một United không có Ferguson và một Barça không có Guardiola.
Khi chúng tôi bước vào giai đoạn tiền mùa giải cuối tháng 7 năm 2009, ai cũng có thể cảm nhận được sự giận dữ của Sir Alex vẫn còn sau thất bại trước Barça ở trận chung kết Rome hồi tháng 5. Đó là những trận đấu mà mục tiêu đặt ra luôn là chiến thắng, là giành chức vô địch.
Dù chỉ mới xem trọn vẹn có một trận đấu của Barça ở mùa giải này, nhưng tôi cảm thấy kỷ nguyên của đội bóng vĩ đại mà Guardiola gầy dựng đã kết thúc. Điều này không có nghĩa là các cầu thủ Barça sẽ không thể tiếp tục làm nên một giai đoạn vĩ đại nữa, mà họ cần tìm ra một cách thức mới để làm đạt được mục tiêu đó. Bóng đá vẫn tiến về trước, và Real Madrid hay Bayern Munich đều đã tìm ra những công thức lối chơi mới, đặc biệt là để ngăn chặn Barça.
Trong trận đấu ngày Chủ nhật, thật đáng tiếc cho Barça khi họ không có Andres Iniesta, một cầu thủ xuất sắc. Tôi vẫn còn giữ chiếc áo của Iniesta từ trận chung kết năm 2011. Cậu ấy đề nghị được đổi áo đấu với tôi sau trận đấu. Giờ áo đấu của Iniesta được tôi để trong ga-ra. Tôi không có ý không tôn trọng cậu ấy, nhưng chỉ vì tôi không phải là kiểu cầu thủ thích lưu giữ những kỷ vật trong quá khứ. Trong nhà, tôi không trưng bày bất cứ thứ gì của bản thân, ngoại trừ chiếc áo đấu vô địch Champions League 2008, chiếc áo mà cậu con trai lớn của tôi treo trên tường trong phòng ngủ của nó.
Nếu không có Barça, United đã có thể vô địch Champions League nhiều lần. Tôi không ghen tỵ với thành công của họ. Barça đã từng là một tập thể tuyệt vời. Tôi chỉ đang tự hỏi rằng nếu họ muốn vươn đến đỉnh cao ấy thêm lần nữa, họ sẽ cần một hướng đi mới!