Bojan: "Tôi mãi mãi là một Culé"
Cầu thủ đến từ Linyola mới đây cũng đã bảy tỏ cảm giác của mình khi còn khoác áo đội bóng Blaugrana trong cuốn tự truyện của mình, một số chi tiết như sau:
Ngày đầu tiên tôi đến với CLB
"Vào thời điểm mà lần đầu tiên tôi bước vào cánh cửa này, tôi như bị tê liệt và cảm thấy rất đơn độc. Chúng tôi là những người đầu tiên đến và không quen biết bất kì ai, nhưng dần dần tôi đã quen với Xavi, Oleguer, Puyol, Iniesta, Valdes ... Tôi còn không biết được nơi mình ngồi. Phòng thay đồ của Barca có hình chữ U và tôi đã quyết định ngồi một góc bên cạnh cửa ra vào. Điều duy nhất mà tôi có thể làm là thể hiện sự tôn trọng cao nhất dành cho những cầu thủ mà tôi thần tượng. Khi tôi ngồi xuống thì tôi đã rất khát nước và chai nước thì đề cách tôi khoảng năm mét, nhưng tôi lại không dám đi tới để lấy nó. Đột nhiên, tôi bắt đầu thấy rất nhiều cầu thủ của đội I: Deco, Eto'o, Iniesta ... tất cả. Tôi cảm thấy vô cùng sung sướng khi đang được chia sẻ một phòng thay đồ với họ. Nhưng khoảnh khắc tuyệt vời nhất là khi Ronaldinho ngồi xuống cạnh tôi và chào tôi. Có nhiều người cũng đã làm tương tự như anh ấy luôn rất đặc biệt. Một cầu thủ đã đến với một Barca đang trong cơn khủng hoảng và anh đã chiến đấu để vực dậy con tàu ấy".
Cột mốc tại Camp Nou
"Trước khi hành quân đến Scotland, Pep Guardiola hiện đang làm việc tại Barca B, ông ấy đã gọi tôi. Sau khi giải thích cho tôi về những kế hoạch của mình, ông ấy đã đề nghị tôi trở thành một phần của kế hoạch đó. Mục tiêu là tôi trở về Barca B trong cùng mùa giải và suy nghĩ một cầu thủ như tôi có thể đem lại nhiều thứ tốt đẹp cho đội bóng. Tôi không có bất kỳ những hứa hẹn chính thức nào của Frank Rijkaard đảm bảo cho tôi một suất ở đội I trong năm đó nhưng tôi đã đến Scotland trong chuyến khởi động trước mùa giải. Sự lựa chọn để trở thành một phần của kế hoạch của đội I là rất thực tế. Dù sao, ông ấy cũng biết quan điểm của tôi, mặc dù tất nhiên là không một cầu thủ nào có thể quyết định mọi chuyện của CLB. Rõ ràng vào thời gian đó tôi có tất cả mọi thứ để chứng minh mình xứng đáng góp mặt tại đội I, dù tôi không thể biết rằng màn ra mắt của mình có tốt như tôi đã từng thể hiện hay không, nhưng những suy nghĩ và ước mơ của tôi đã khiên tôi thực hiện những gì mình đã chọn. Tôi không thể bỏ qua một cơ hội như thế này. Khi cánh cửa tiến vào đội I đã mở ra, tôi phải cố gắng bước qua nếu như không muốn nó đóng lại một lần nữa. Tôi tin rằng, đã có những cơ hội và tôi cũng đã nắm bắt".
Bàn thắng ra mắt tại Ai Cập
"Từ những giây phút đầu tiên trong trận đấu với Saviola tôi nhận ra nhiều điều và thật tuyệt vời khi tôi đã ghi được bàn thắng đầu tiên. Khi tôi thấy rằng mình không kiểm soát được nó và điều khiển nó đến đúng chổ mà mình muốn, trong tâm trí của tôi có một khoảng lặng và cảm giác dâng cao vào những thời điểm quan trọng như khi tôi đối mặt với thủ môn và đứng trước cơ hội để ghi bàn. Trong đầu tôi không có các fan, không có cha mẹ, không có các đài truyền hình, không có khan đài và cả các đồng đội, hoàn toàn không có gì. Trong đầu của tôi lúc ấy chỉ có thủ môn, và con đường để đưa bóng vào lưới. Vào thời điểm mà bóng chạm mép bên trong lưới thì đột nhiên mọi thứ như bùng nổ, tôi cảm nhận được sân vận động như đang nổ tung, tôi cùng chia sẽ niềm vui với các đồng đội và tôi cũng tưởng tượng ra gia đình tôi đang nhảy lên vì vui mừng hay đang phát điên trên khán đài như thế nào. Tôi cũng như đên những người bạn của tôi đang xem trận đấu qua TV và thưởng thức bàn thắng ấy.
Sau bàn thắng ấy, tôi như sống trên mây. Một cột mốc rất đáng nhớ đối với tôi trong đội I, tôi đã thay chiếc áo màu vàng và số mười bốn sau lưng. Mười sáu tuổi và lần đầu tiên khi kết thúc trận đấu, Frank Rijkaard đã lại và ôm tôi, trong khách sạn có rất nhiều tin nhắn đến điện thoại của tôi mà trong đêm ấy tôi không thể trả lời tất cả. Đó là một bàn thắng đã thay đổi cuộc đời của tôi, mà sau đó tôi không trở về với những gì mà tôi đã sống trước khi đến Ai Cập. Tôi đã ghi bàn trong ngày đầu tiên ra mắt đội hình I, khi tôi được 16 tuổi. Tuy nhiên có nhiều thứ mọi người không thể thấy được nó như thế nào từ điểm ấy. Nhưng tôi biết rõ bàn thắng ấy giúp ước mơ ấp ủ từ lâu của tôi trở thành hiện thực. Khi tôi bước lên máy bay đến Ai Cập thì tôi là một người vô danh, và khi tôi đặt chân xuống sân bay Barcelona thì mọi chuyện đã khác".
......