- Đầu quân
- 23/7/07
- Bài viết
- 1,293
- Được thích
- 1
- Điểm
- 38
- Tuổi
- 40
- Nơi ở
- Đất thánh - Camp Nou
- Website
- facebook.com
- Barça đồng
- 0
1. Bàn của Belleti thật là bi tráng. Chuyền bóng xuống cho Larson bên cánh phải, Larson chuyền vào,chạm 2 nhịp rồi gẩy bóng xuyên 2 chân Almunia. Trong cơn mưa Paris tầm tã, Belleti ôm mặt quỳ trượt xuống đường piste là cảnh về sau mình mới để ý, chứ lúc ấy chỉ thấy lưới rung lên rồi tai ù đặc, mắt mờ tịt. Định thần lại thì phút 81 rồi, 14 năm mải miết chạy đuổi, hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến . Đáng nhớ, hình như đôi giày ấy còn để trong viện Bảo tàng thì phải.
2. Sau khi Iniesta ghi bàn, mình không thấy vui mà cũng chẳng reo hò. Một trận đấu mà dù sao cũng phải ngả mũ nể bọn Chelsea. Ngồi tê tái từ đầu đến cuối trận, cảm giác ngột ngạt và bất lực. Lẽ ra là tắt TV đi ngủ từ lâu rồi, nhưng lại nghĩ thôi thì cứ ngồi xem hết trận cho nó trọn nghĩa vẹn tình. Lúc ấy còn mải reply tin chia buồn đểu của bọn bất lương ấy chứ, thì tự dưng thấy điện thoại rung lên. Hình như là Anhvurz90 gọi điện, chẳng nghe thấy nó nói gì, chỉ thấy nó gào lên ầm ĩ. Mình ngồi chết lặng, không còn hơi sức mà vui, mà kêu gào. Vì đấy là tâm trạng của đứa chết đuối vừa được lôi lên bờ, mặt mũi nhợt nhạt tóc tai bù xù. Cho đến bây giờ, mỗi khi chán đời thường bật đoạn video 5 phút cuối của trận ấy lên xem. Xem Pep đang cắn móng tay rồi nhảy bổ lên như đứa trẻ con dọc sân, đến nỗi Sylvinho phải chạy theo, gần như ôm để nhắc thay người câu giờ đi, rồi chàng ta mới gật gật lật đật cho thay người. Một cảm xúc không thể nào có lại được!!!
2. Sau khi Iniesta ghi bàn, mình không thấy vui mà cũng chẳng reo hò. Một trận đấu mà dù sao cũng phải ngả mũ nể bọn Chelsea. Ngồi tê tái từ đầu đến cuối trận, cảm giác ngột ngạt và bất lực. Lẽ ra là tắt TV đi ngủ từ lâu rồi, nhưng lại nghĩ thôi thì cứ ngồi xem hết trận cho nó trọn nghĩa vẹn tình. Lúc ấy còn mải reply tin chia buồn đểu của bọn bất lương ấy chứ, thì tự dưng thấy điện thoại rung lên. Hình như là Anhvurz90 gọi điện, chẳng nghe thấy nó nói gì, chỉ thấy nó gào lên ầm ĩ. Mình ngồi chết lặng, không còn hơi sức mà vui, mà kêu gào. Vì đấy là tâm trạng của đứa chết đuối vừa được lôi lên bờ, mặt mũi nhợt nhạt tóc tai bù xù. Cho đến bây giờ, mỗi khi chán đời thường bật đoạn video 5 phút cuối của trận ấy lên xem. Xem Pep đang cắn móng tay rồi nhảy bổ lên như đứa trẻ con dọc sân, đến nỗi Sylvinho phải chạy theo, gần như ôm để nhắc thay người câu giờ đi, rồi chàng ta mới gật gật lật đật cho thay người. Một cảm xúc không thể nào có lại được!!!