Buồn buồn ngồi viết chơi, ai đọc thì đọc nhé.
Barca đi vào cuộc sống của mình lúc nào nhỉ?
Có lẽ khoảng 18 năm trước. Cái tên FC Barcelona đến với mình lần đầu tiên là năm 91. Với 1 thất bại. Trận thua trước ManU ở chung kết cúp C2 với 2 bàn thắng của Mark Hughes, một cựu cầu thủ của Barca.
Về cấp độ đội tuyển, đội bóng yêu thích của mình là Hà Lan. Cấp độ CLB, lúc đó là AC Milan với bộ tam sên Ruud Gulllit, Marco Van Basten và Frank Rijkaard.
Ngày đó coi bóng đá trên truyền hình là 1 điều xa xỉ, kể cả bóng đá trong nước lẫn quốc tế. May mắn sao mình coi được trận Barcelona - Sampdoria chung kết cúp C1 năm 92. Barca giành thắng lợi ở hiệp phụ với cú sút phạt của Ronald Koeman (1 cầu thủ Hà Lan, tất nhiên, lúc đó có mùi Hà Lan là thích ).Và rồi phong cách thi đấu của Barca tạo một ấn tượng mạnh với mình, hầu như đó là 1 version khác của phong cách Hà Lan 88.
Những năm về sau, sống giữa Sài Gòn đô hội, cơ hội tiếp xúc với truyền hình cũng nhiều hơn, cơ hội xem Barca thi đấu cũng nhiều hơn. Có nhiều hơn những cơ hội xem Koeman, Stoichkov, Romario, Nadal, Bakero, Zubizareta... thi đấu. Barca dần thay thế AC Milan trong niềm yêu thích của mình. Kỷ niệm vui(buồn) nhất là mình bắt Barca chấp Milan 2 trái trận chung kết C1 năm 94, và kết quả là 0-4. Mất đứt 1 chầu cafe sinh viên .
Tuy nhiên càng ngày mình càng thích phong cách thi đấu của Barca. Bóng đá quốc tế trên truyền hình ngày càng nhiều. Không giống như thập niên 80-90, giờ người hâm mộ gần như bội thực bóng đá. Nhưng mình có thể bỏ qua bất cứ trận đấu nào, nhưng sẽ không bỏ trận nào của Barca, dù là thi đấu với Almeria hay Real Madrid. Trong suy nghĩ của mình, Barca không phải là một CLB thương mại, mục tiêu tối thượng của Barca là thỏa mãn niềm đam mê của CĐV trên toàn thế giới. Thi đấu với phong cách phóng khoáng, đẹp mắt. Triết lý bóng đá của Barca từ thời Johan (lúc mình bắt đầu biết Barca) tạo ra những trận đấu điên rồ, như trận thua Atletico 3-4 sau khi dẫn 3-0 hay chiến thắng 5-4 trước chính Atletico mùa 96-97 sau khi bị dẫn 0-3 rồi 2-4. Dù thắng, dù thua, Barca cũng luôn đem lại cảm giác phấn khích cho CĐV của mình.
Có lúc tưởng đã gạt bỏ Barca ra khỏi tâm trí mình, đó là mùa hè 2002, lúc Barca nhảy vào cuộc tranh giành David Beckham. Dường như các vị lãnh đạo muốn nhảy vào cuộc đua thương mại, quên mất tiêu chí của CLB. May mắn thay, cuối cùng người đến Barca không phải là Beckham, một ngôi sao thương mại, mà là Ronaldo nhỏ, một ngôi sao bóng đá. Anh thừa kế và phát huy ở tầm cao hơn những gì Ronaldo lớn đã làm được với 1 năm ít ỏi ở Barca.
Có những lúc Barca chìm sâu trong khủng hoảng thành tích, với 6 năm liền không có danh hiệu, thậm chí có lúc đấu tranh để giành vị trí thứ 6 để tham dự UEFA Cup. Nhưng đó cũng chỉ là mặt yếu kém về thành tích, về mặt lối chơi, kể cả nững thời điểm dưới quyền của Ferer hay Rexach, Barca vẫn luôn có một lối chơi đầy cống hiến. Thật ra thì có những trận đấu coi rất chán, như trận đấu với Panathinaikos ở vòng bảng CL cách đây vài năm, lúc đó Barca dưới quyền Rexach. Có cảm giác Barca không dám tấn công, chỉ cầm bóng để mong kết quả hòa. Hay như trận đấu với Almeria gần đây, dù Barca vẫn thi đấu với ý tưởng tấn công toàn diện, nhưng dường như các cầu thủ bất lực trước nhiệm vụ của mình.
Nhưng dù sao, thì đó cũng chỉ là những thời khắc ngắn ngủi, những dấu lặng tạm thời của Barca, kể cả trong thời gian khó khăn nhất. Trước, hiện nay, và cả sau này, Barca vẫn sẽ luôn là đội bóng thi đấu vì niềm vui của CĐV.
Mong là như vậy!
Barca đi vào cuộc sống của mình lúc nào nhỉ?
Có lẽ khoảng 18 năm trước. Cái tên FC Barcelona đến với mình lần đầu tiên là năm 91. Với 1 thất bại. Trận thua trước ManU ở chung kết cúp C2 với 2 bàn thắng của Mark Hughes, một cựu cầu thủ của Barca.
Về cấp độ đội tuyển, đội bóng yêu thích của mình là Hà Lan. Cấp độ CLB, lúc đó là AC Milan với bộ tam sên Ruud Gulllit, Marco Van Basten và Frank Rijkaard.
Ngày đó coi bóng đá trên truyền hình là 1 điều xa xỉ, kể cả bóng đá trong nước lẫn quốc tế. May mắn sao mình coi được trận Barcelona - Sampdoria chung kết cúp C1 năm 92. Barca giành thắng lợi ở hiệp phụ với cú sút phạt của Ronald Koeman (1 cầu thủ Hà Lan, tất nhiên, lúc đó có mùi Hà Lan là thích ).Và rồi phong cách thi đấu của Barca tạo một ấn tượng mạnh với mình, hầu như đó là 1 version khác của phong cách Hà Lan 88.
Những năm về sau, sống giữa Sài Gòn đô hội, cơ hội tiếp xúc với truyền hình cũng nhiều hơn, cơ hội xem Barca thi đấu cũng nhiều hơn. Có nhiều hơn những cơ hội xem Koeman, Stoichkov, Romario, Nadal, Bakero, Zubizareta... thi đấu. Barca dần thay thế AC Milan trong niềm yêu thích của mình. Kỷ niệm vui(buồn) nhất là mình bắt Barca chấp Milan 2 trái trận chung kết C1 năm 94, và kết quả là 0-4. Mất đứt 1 chầu cafe sinh viên .
Tuy nhiên càng ngày mình càng thích phong cách thi đấu của Barca. Bóng đá quốc tế trên truyền hình ngày càng nhiều. Không giống như thập niên 80-90, giờ người hâm mộ gần như bội thực bóng đá. Nhưng mình có thể bỏ qua bất cứ trận đấu nào, nhưng sẽ không bỏ trận nào của Barca, dù là thi đấu với Almeria hay Real Madrid. Trong suy nghĩ của mình, Barca không phải là một CLB thương mại, mục tiêu tối thượng của Barca là thỏa mãn niềm đam mê của CĐV trên toàn thế giới. Thi đấu với phong cách phóng khoáng, đẹp mắt. Triết lý bóng đá của Barca từ thời Johan (lúc mình bắt đầu biết Barca) tạo ra những trận đấu điên rồ, như trận thua Atletico 3-4 sau khi dẫn 3-0 hay chiến thắng 5-4 trước chính Atletico mùa 96-97 sau khi bị dẫn 0-3 rồi 2-4. Dù thắng, dù thua, Barca cũng luôn đem lại cảm giác phấn khích cho CĐV của mình.
Có lúc tưởng đã gạt bỏ Barca ra khỏi tâm trí mình, đó là mùa hè 2002, lúc Barca nhảy vào cuộc tranh giành David Beckham. Dường như các vị lãnh đạo muốn nhảy vào cuộc đua thương mại, quên mất tiêu chí của CLB. May mắn thay, cuối cùng người đến Barca không phải là Beckham, một ngôi sao thương mại, mà là Ronaldo nhỏ, một ngôi sao bóng đá. Anh thừa kế và phát huy ở tầm cao hơn những gì Ronaldo lớn đã làm được với 1 năm ít ỏi ở Barca.
Có những lúc Barca chìm sâu trong khủng hoảng thành tích, với 6 năm liền không có danh hiệu, thậm chí có lúc đấu tranh để giành vị trí thứ 6 để tham dự UEFA Cup. Nhưng đó cũng chỉ là mặt yếu kém về thành tích, về mặt lối chơi, kể cả nững thời điểm dưới quyền của Ferer hay Rexach, Barca vẫn luôn có một lối chơi đầy cống hiến. Thật ra thì có những trận đấu coi rất chán, như trận đấu với Panathinaikos ở vòng bảng CL cách đây vài năm, lúc đó Barca dưới quyền Rexach. Có cảm giác Barca không dám tấn công, chỉ cầm bóng để mong kết quả hòa. Hay như trận đấu với Almeria gần đây, dù Barca vẫn thi đấu với ý tưởng tấn công toàn diện, nhưng dường như các cầu thủ bất lực trước nhiệm vụ của mình.
Nhưng dù sao, thì đó cũng chỉ là những thời khắc ngắn ngủi, những dấu lặng tạm thời của Barca, kể cả trong thời gian khó khăn nhất. Trước, hiện nay, và cả sau này, Barca vẫn sẽ luôn là đội bóng thi đấu vì niềm vui của CĐV.
Mong là như vậy!