Barca và tôi

huyhk

Juvenil A
Đầu quân
24/9/09
Bài viết
213
Được thích
1
Điểm
18
Barça đồng
0
Buồn buồn ngồi viết chơi, ai đọc thì đọc nhé.

Barca đi vào cuộc sống của mình lúc nào nhỉ?

Có lẽ khoảng 18 năm trước. Cái tên FC Barcelona đến với mình lần đầu tiên là năm 91. Với 1 thất bại. Trận thua trước ManU ở chung kết cúp C2 với 2 bàn thắng của Mark Hughes, một cựu cầu thủ của Barca.

Về cấp độ đội tuyển, đội bóng yêu thích của mình là Hà Lan. Cấp độ CLB, lúc đó là AC Milan với bộ tam sên Ruud Gulllit, Marco Van Basten và Frank Rijkaard.

Ngày đó coi bóng đá trên truyền hình là 1 điều xa xỉ, kể cả bóng đá trong nước lẫn quốc tế. May mắn sao mình coi được trận Barcelona - Sampdoria chung kết cúp C1 năm 92. Barca giành thắng lợi ở hiệp phụ với cú sút phạt của Ronald Koeman (1 cầu thủ Hà Lan, tất nhiên, lúc đó có mùi Hà Lan là thích :D ).Và rồi phong cách thi đấu của Barca tạo một ấn tượng mạnh với mình, hầu như đó là 1 version khác của phong cách Hà Lan 88.

Những năm về sau, sống giữa Sài Gòn đô hội, cơ hội tiếp xúc với truyền hình cũng nhiều hơn, cơ hội xem Barca thi đấu cũng nhiều hơn. Có nhiều hơn những cơ hội xem Koeman, Stoichkov, Romario, Nadal, Bakero, Zubizareta... thi đấu. Barca dần thay thế AC Milan trong niềm yêu thích của mình. Kỷ niệm vui(buồn) nhất là mình bắt Barca chấp Milan 2 trái trận chung kết C1 năm 94, và kết quả là 0-4. Mất đứt 1 chầu cafe sinh viên :(.

Tuy nhiên càng ngày mình càng thích phong cách thi đấu của Barca. Bóng đá quốc tế trên truyền hình ngày càng nhiều. Không giống như thập niên 80-90, giờ người hâm mộ gần như bội thực bóng đá. Nhưng mình có thể bỏ qua bất cứ trận đấu nào, nhưng sẽ không bỏ trận nào của Barca, dù là thi đấu với Almeria hay Real Madrid. Trong suy nghĩ của mình, Barca không phải là một CLB thương mại, mục tiêu tối thượng của Barca là thỏa mãn niềm đam mê của CĐV trên toàn thế giới. Thi đấu với phong cách phóng khoáng, đẹp mắt. Triết lý bóng đá của Barca từ thời Johan (lúc mình bắt đầu biết Barca) tạo ra những trận đấu điên rồ, như trận thua Atletico 3-4 sau khi dẫn 3-0 hay chiến thắng 5-4 trước chính Atletico mùa 96-97 sau khi bị dẫn 0-3 rồi 2-4. Dù thắng, dù thua, Barca cũng luôn đem lại cảm giác phấn khích cho CĐV của mình.

Có lúc tưởng đã gạt bỏ Barca ra khỏi tâm trí mình, đó là mùa hè 2002, lúc Barca nhảy vào cuộc tranh giành David Beckham. Dường như các vị lãnh đạo muốn nhảy vào cuộc đua thương mại, quên mất tiêu chí của CLB. May mắn thay, cuối cùng người đến Barca không phải là Beckham, một ngôi sao thương mại, mà là Ronaldo nhỏ, một ngôi sao bóng đá. Anh thừa kế và phát huy ở tầm cao hơn những gì Ronaldo lớn đã làm được với 1 năm ít ỏi ở Barca.

Có những lúc Barca chìm sâu trong khủng hoảng thành tích, với 6 năm liền không có danh hiệu, thậm chí có lúc đấu tranh để giành vị trí thứ 6 để tham dự UEFA Cup. Nhưng đó cũng chỉ là mặt yếu kém về thành tích, về mặt lối chơi, kể cả nững thời điểm dưới quyền của Ferer hay Rexach, Barca vẫn luôn có một lối chơi đầy cống hiến. Thật ra thì có những trận đấu coi rất chán, như trận đấu với Panathinaikos ở vòng bảng CL cách đây vài năm, lúc đó Barca dưới quyền Rexach. Có cảm giác Barca không dám tấn công, chỉ cầm bóng để mong kết quả hòa. Hay như trận đấu với Almeria gần đây, dù Barca vẫn thi đấu với ý tưởng tấn công toàn diện, nhưng dường như các cầu thủ bất lực trước nhiệm vụ của mình.

Nhưng dù sao, thì đó cũng chỉ là những thời khắc ngắn ngủi, những dấu lặng tạm thời của Barca, kể cả trong thời gian khó khăn nhất. Trước, hiện nay, và cả sau này, Barca vẫn sẽ luôn là đội bóng thi đấu vì niềm vui của CĐV.
Mong là như vậy!
 

fcb87

Juvenil A
Đầu quân
3/2/08
Bài viết
489
Được thích
1
Điểm
18
Barça đồng
0
Với tôi thì trận đấu đầu tiên tôi xem Barca đá là trận chung kết cúp C2-1997 với PSG, ấn tượng với chiến thắng 1-0 mà người ghi bàn là Ronaldo trên chấm 11m tung lưới thủ môn Berna Lama. Kể từ đó tôi thức đêm xem Barca đá, dù sớm hay muộn. Giai đoạn đen tối từ 2000-2005, Barca không có danh hiệu j, tôi đã từng đốt áo Barca của giai đoạn trc chỉ để mong Barca sẽ đỏ hơn. 1, 2 năm sau vẫn vậy, nản chí muốn thôi không dành tình yêu cho FCB nữa, nhưng thật sự khó, k thể làm đc, tôi lại quay lại với niềm đam mê cháy bỏng của m. Ơn trời, lối chơi đẹp mắt phóng khoáng đã lên ngôi C1-2006. Tự hào và đam mê lại càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Tôi đã từng tính chỉ 20 năm nữa thôi, FCB sẽ vượt con số 31 lần vô địch La Liga và 9 lần vô địch C1 của Real. Chúng ta sẽ là đội bóng xuất sắc nhất TBN và thế giới, hãy cố lên hỡi các chàng trai, lịch sử trong tay ta.
FC BARCELONA IS KING OF THE KINGS! :barcakk:
 

Fractal

Tổng biên tập , Hãng tin Con Vịt Bầu
Đầu quân
17/8/07
Bài viết
63
Được thích
0
Điểm
6
Barça đồng
0
Cảm ơn bác vì bài viết của bác, lịch sử theo dõi Barca của bác giống em ghê. Em cũng biết đến Barca khoảng đầu thập kỷ 90, cũng bắt đầu thấy mến Barca sau trận chung kết CL 92. Lúc đó chỉ mến thôi, cũng như những đội khác: AC Milan, Mac Xây (các bác mod thông cảm, em không biết cách viết chuẩn của Mac Xây), Juventus, Ajax etc.

Càng xem và tìm hiểu thêm về Barca em càng thấy ấn tượng với Barca hơn. Một đội bóng đầy cá tính, nhân bản và đặc biệt có thiên hướng tự do. Và em trở thành 1 crazy fan của Barca từ sau trận chung kết năm .... 1994 (!). Chính lối chơi thiên về cống hiến hơn là kết quả luôn đem lại một cảm giác phấp phỏng khi xem Barca thi đấu. Em còn nhớ cảm giác rất đặc trưng khi xem Barca là 90 phút thăng hoa cho đến khi trận đấu kết thúc khi mà kết quả không được như ý. Barca là vậy và cũng vì vậy mà em mới yêu Barca.

Bây giờ lối đá Barca vẫn vậy. Vẫn luôn lao lên phía trước, nhưng kết quả các trận đấu trở nên dễ đoán hơn. Không còn cái cảm giác Barca vừa thắng Aletico, Real xong lại thua ngay Bibao đang đứng cuối bảng xếp hạng nữa. Sự phân biệt giàu nghèo trong bóng đá bây giờ làm cái chiến thắng trở nên dễ dàng hơn, và cũng vì vậy làm cho sự chiến thắng mất đi cái giá trị của nó. Không còn thấy Barca và Real hầm hè nhau để rồi cuối cùng nhìn Deportivo, Valencia hay Alectico lên ngôi vô địch nữa. Có vẻ như bây giờ chỉ là cuộc đua giữa Barca và Real chứ không phải là "giải vô dịch quốc gia TBN" nữa.

"Khoảng lặng" 5 năm trắng tay là một kỷ niệm không quên được của những cules. 6 năm liên tục xem Barca thi đấu, để rồi thất vọng với kết quả sau từng trận đấu. Niềm tuyệt vọng nhất của Barca không phải Ferrer hay Rexach mà là Antic, người trong nửa cuối mùa 02-03 đưa Barca từ vị trí 15 trong bảng xếp hang La Liga (23 điểm sau 20 trận) lên vị trí tham gia cup UEFA.







Buồn buồn ngồi viết chơi, ai đọc thì đọc nhé.

Barca đi vào cuộc sống của mình lúc nào nhỉ?

Có lẽ khoảng 18 năm trước. Cái tên FC Barcelona đến với mình lần đầu tiên là năm 91. Với 1 thất bại. Trận thua trước ManU ở chung kết cúp C2 với 2 bàn thắng của Mark Hughes, một cựu cầu thủ của Barca.

Về cấp độ đội tuyển, đội bóng yêu thích của mình là Hà Lan. Cấp độ CLB, lúc đó là AC Milan với bộ tam sên Ruud Gulllit, Marco Van Basten và Frank Rijkaard.

Ngày đó coi bóng đá trên truyền hình là 1 điều xa xỉ, kể cả bóng đá trong nước lẫn quốc tế. May mắn sao mình coi được trận Barcelona - Sampdoria chung kết cúp C1 năm 92. Barca giành thắng lợi ở hiệp phụ với cú sút phạt của Ronald Koeman (1 cầu thủ Hà Lan, tất nhiên, lúc đó có mùi Hà Lan là thích :D ).Và rồi phong cách thi đấu của Barca tạo một ấn tượng mạnh với mình, hầu như đó là 1 version khác của phong cách Hà Lan 88.

Những năm về sau, sống giữa Sài Gòn đô hội, cơ hội tiếp xúc với truyền hình cũng nhiều hơn, cơ hội xem Barca thi đấu cũng nhiều hơn. Có nhiều hơn những cơ hội xem Koeman, Stoichkov, Romario, Nadal, Bakero, Zubizareta... thi đấu. Barca dần thay thế AC Milan trong niềm yêu thích của mình. Kỷ niệm vui(buồn) nhất là mình bắt Barca chấp Milan 2 trái trận chung kết C1 năm 94, và kết quả là 0-4. Mất đứt 1 chầu cafe sinh viên :(.

Tuy nhiên càng ngày mình càng thích phong cách thi đấu của Barca. Bóng đá quốc tế trên truyền hình ngày càng nhiều. Không giống như thập niên 80-90, giờ người hâm mộ gần như bội thực bóng đá. Nhưng mình có thể bỏ qua bất cứ trận đấu nào, nhưng sẽ không bỏ trận nào của Barca, dù là thi đấu với Almeria hay Real Madrid. Trong suy nghĩ của mình, Barca không phải là một CLB thương mại, mục tiêu tối thượng của Barca là thỏa mãn niềm đam mê của CĐV trên toàn thế giới. Thi đấu với phong cách phóng khoáng, đẹp mắt. Triết lý bóng đá của Barca từ thời Johan (lúc mình bắt đầu biết Barca) tạo ra những trận đấu điên rồ, như trận thua Atletico 3-4 sau khi dẫn 3-0 hay chiến thắng 5-4 trước chính Atletico mùa 96-97 sau khi bị dẫn 0-3 rồi 2-4. Dù thắng, dù thua, Barca cũng luôn đem lại cảm giác phấn khích cho CĐV của mình.

Có lúc tưởng đã gạt bỏ Barca ra khỏi tâm trí mình, đó là mùa hè 2003, lúc Barca nhảy vào cuộc tranh giành David Beckham. Dường như các vị lãnh đạo muốn nhảy vào cuộc đua thương mại, quên mất tiêu chí của CLB. May mắn thay, cuối cùng người đến Barca không phải là Beckham, một ngôi sao thương mại, mà là Ronaldo nhỏ, một ngôi sao bóng đá. Anh thừa kế và phát huy ở tầm cao hơn những gì Ronaldo lớn đã làm được với 1 năm ít ỏi ở Barca.

Có những lúc Barca chìm sâu trong khủng hoảng thành tích, với 6 năm liền không có danh hiệu, thậm chí có lúc đấu tranh để giành vị trí thứ 6 để tham dự UEFA Cup. Nhưng đó cũng chỉ là mặt yếu kém về thành tích, về mặt lối chơi, kể cả nững thời điểm dưới quyền của Ferer hay Rexach, Barca vẫn luôn có một lối chơi đầy cống hiến. Thật ra thì có những trận đấu coi rất chán, như trận đấu với Panathinaikos ở vòng bảng CL cách đây vài năm, lúc đó Barca dưới quyền Rexach. Có cảm giác Barca không dám tấn công, chỉ cầm bóng để mong kết quả hòa. Hay như trận đấu với Almeria gần đây, dù Barca vẫn thi đấu với ý tưởng tấn công toàn diện, nhưng dường như các cầu thủ bất lực trước nhiệm vụ của mình.

Nhưng dù sao, thì đó cũng chỉ là những thời khắc ngắn ngủi, những dấu lặng tạm thời của Barca, kể cả trong thời gian khó khăn nhất. Trước, hiện nay, và cả sau này, Barca vẫn sẽ luôn là đội bóng thi đấu vì niềm vui của CĐV.
Mong là như vậy!
 

vetconhn

Mầm non xã
Đầu quân
18/10/13
Bài viết
1
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
38
Barça đồng
0
For...

Messi - Cái tên khiến tôi bối rối.
Thực sự, đến lúc này, tôi như trải qua giấc mơ khi nghĩ về cái tên ấy. 4 quả bóng vàng. Còn số ấy không quan trọng. Nó khiến tôi choáng ngợp vì thời gian cho người giành được nó.
Qúa nhanh. Qúa đặc biệt. Qúa nhẹ nhàng.
Thật không thể tin 1 người lại có thể giành một số lượng ấy trong thời gian như vậy.
Và tôi thấy thật may mắn khi được xem anh thi đấu trong suốt thời gian qua.
May mắn. Thực may mắn. May mắn lắm khi tôi hiện diện ở đây, viết những dòng này, lại được thấy anh thi đấu hàng tuần.
Sự may mắn ấy nhẹ như những cú lừa bóng của anh, nó khiến tôi bất giác không nghĩ mình đang chứng kiến một thiên tài như báo chí đang nói vậy.
Tôi nhìn anh thi đấu. Nhìn anh cúi đầu. Nhìn anh hất tóc. Nhìn theo ánh mắt của anh dõi cùng đồng đội, từng pha bóng, đôi khi lên cả khán đài; thậm chí tôi cũng có cảm giác chột dạ khi anh nhìn huấn luyện viên lúc đau chân, hay gặp 1 chấn thương nào đó...
Tất cả những gì tôi chứng kiến anh từ ngày đầu đến khoảng thời gian này, tôi có cảm giác một con người chính chắn, trưởng thành một cách kinh ngạc.
Sự trưởng thành nhanh hơn người bình thường.
Đó là sự vượt trội mà người khác có khi phải trả giá rất nhiều mới có thể có được con người ấy.
Tôi còn nhớ có người nói: "...Messi già trước tuổi!" trong 1 lần nói chuyện khi anh bắt đầu đá cho Barca.
Nhưng quả thật, tôi cũng nghĩ, cả tôi và người đưa ra nhận xét ấy, bây giờ, vẫn phải choáng ngợp và không thể tin vào hiện thực: anh đang là xuất sắc, là giỏi, là thiên tài (như người ta đang nói).
Một điều lạ là Mes đã lấy của tôi cả lý trí trong việc nhìn, ngẫm, tin vào hiện thực của tôi một cách khiến ngay cả tôi cũng không biết là anh lấy từ lúc nào. Như thể những pha bóng của anh vậy.
Ngay cả chữ "anh" này, nó cũng đi cùng tôi, cùng giấc mơ của tôi với đá bóng, với Mes và khuôn mặt anh ...vào trong tôi lúc nào không hay.
Chữ ấy đột nhiên có trong tôi mà tôi không phải ngẫm nghĩ rằng người này đã có này, đã gặp cái kia, đã ra sao và thế nào.
Đó như một giao cảm giữa người và người, nó tự nhiên như những pha bóng của anh.
Thật ngạc nhiên tôi có cảm giác anh không cách xa ai, ngay cả với tôi, bằng sự gần gũi mà tôi cũng không biết sao khi tôi lại có cảm giác như thế trong người nữa.
Hình như đó là 1 điều lạ chung thường có ở những người có tình cảm rộng lớn và sự thông tuệ vượt khỏi ranh giới và các rào cản xã hội thì phải.
Nó khiến người đối diện hay những ai nghĩ về họ (ở đây tôi muốn nói về "bóng đá" nói chung) đều cảm thấy một sự chan hòa khó tả.
Tôi không muốn quá nhiều về những điều cá nhân trong tôi đối với anh. Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng, vâng, các bạn nghĩa là tất cả những ai thích đá bóng ấy: chúng ta quá may mắn trong khoảng thời gian này được xem Messi thi đấu.
Tôi đã từng thắc mắc và ghen tị mỗi khi bố tôi nhắc đến Pele với niềm tự hào, nói đến không khí và bài hát của Espana 82 thế nào, nói về Urugoay đá rừng bằng sự kinh sợ nhất định; rồi cả Maradona nữa, cái con người vẫn sống cùng tôi, vậy mà nhiều báo chí để ý đến anh ấy như vậy là vì sao...
Tất cả tò mò ấy, những gì về bóng đá, những gì về không khí bóng đá của những thời trước, của cái thời chưa tôi, cái thời bao cấp có chiếc loa ngoài cột điện bình luận bóng đá ấy...được san lấp bằng Messi của tôi.
Tôi như thỏa mãn chí tò mò và ganh tị những ngày xa xưa ấy với bố.

Gía mà tôi có thể kết thúc bài của này của mình như cách Messi kết thúc hoàn hảo vào lưới đối phương thì hay biết mấy.
Nhưng tôi quả thực không biết kết thúc ra sao.
Thôi. Tôi cứ dừng vậy vì tôi biết tôi sẽ lại vui, hồi hộp, biết ơn, nhẹ nhàng, yêu đời... mỗi khi nhìn Messi thi đấu.
Tiếng chào tạm biết của Tây Ban Nha viết thế nào nhỉ? Tôi thích Donkihote, vậy, mong Mes chinh phục được nhiều thành công mới.
Ciao!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

JBtheCuler

Cựu Bí thư Xã
Đầu quân
7/4/11
Bài viết
973
Được thích
8
Điểm
18
Tuổi
33
Nơi ở
Aragon
Barça đồng
0
TÌNH YÊU BARÇA - CATALUNYA GIỮA LÒNG PHỐ BIỂN NHA TRANG

10614085_946574205359319_2576308_n.jpg

Chuyến đi Nha Trang 3 ngày vừa qua là một trong số những chuyến đi tôi tâm đắc nhất, mang lại những kỷ niệm sâu sắc, những trải nghiệm và tích luỹ tuyệt vời, bên cạnh chuyến đi Bangkok cách đây khoảng 1 năm khi tôi được xem đội bóng yêu thương Barça của mình bằng xương bằng thịt thi đấu. Chuyến đi này trước tiên là dịp để tôi chia tay hai cô bạn thân thời Đại học trước khi Tốt nghiệp, cũng như trước khi hai cô này bỏ tôi lại để đi Tây. 5 năm sinh viên, mấy khi người ta thấy được cái tình bạn giữa tôi và hai cô gái này – những “con cua tháng 7”. Nhưng thật kỳ lạ, chúng tôi chơi với nhau rất hợp, tôi chấp nhận những tính cách khác thường của họ, và họ quý trọng tôi… Còn khép lại trọn vẹn cái ý nghĩa của chuyến đi, chính là tại phố biển Nha Trang ấm áp, tôi đã tình cờ có cái duyên được giao lưu, kết bạn cùng hai fan Barça, và đặc biệt lại là hai người con của quê hương Catalunya.

Dịp quan trọng ấy có được khi vào đêm thứ hai tại Nha Trang, tôi cùng hai cô bạn quyết định đến Sailing Club Nha Trang. Thành thực mà nói, tôi nghĩ mình không hợp với không khí của những nơi náo nhiệt, ồn ào như vũ trường, bar, club. Nhưng không sao, tôi đã bị họ thuyết phục và bản thân cũng muốn thử. Và đấy là một quyết định bước ngoặt. Đó là đêm diễn ra sự kiện Beach Party, và sau khi tàn cuộc lúc 2h sáng, trên đường rời khỏi club, tôi đã gặp anh Francesc (về sau tôi hay gọi là Cesc). Trong hai lần chạm mặt nhau, chúng tôi đều chào nhau với nụ cười. Đến lần thứ hai, Cesc - với vẻ mặt chán ngán cái đêm hội (“nhạc như cứt vậy”), cùng chai bia trên tay, chợt thốt lên “Barça” khi tôi đã đi qua anh. Phản xạ có điều kiện, tôi liền quay lại, hỏi “Anh cũng là fan Barça à?”. Chúng tôi bắt tay nhau và cuộc trò chuyện kéo dài khoảng 2 tiếng bắt đầu. Cesc biết tôi là một Culé và tôi tin chắc anh cũng như vậy, bởi lẽ anh đã nhận ra chiếc áo phông tôi mặc trên người là áo ăn mừng Liga 2010/11 với hai quả ớt (pebrot) xanh đỏ trên lưng áo.

Ngồi nói chuyện được vài phút với Cesc tại club, có một con đàn bà người Việt nào đó cố gắng chèo kéo anh. Cesc từ chối và tôi đang cực kỳ háo hức muốn tiếp tục nói chuyện cùng anh, nên xen vào “Không, giờ anh ấy là bạn tôi và anh ấy sẽ đi với tôi!”. Thoát khỏi đó, chúng tôi quyết định đi bộ về khách sạn nơi Cesc ở. Cesc nói “Tôi biết cô ta muốn lừa tiền tôi. Tôi quá rành những chuyện thế này. Nơi nào cũng vậy, nơi nào cũng có những kẻ cố lừa tiền bằng sex. Hồi tôi đến Bangkok với bạn gái cũ, khi chúng tôi đang đi trên đường thì có một con nhỏ nói ‘Anh có muốn đi với em không’, tôi trả lời ‘Cái dm mày nói gì thế, tao đang đi với bạn gái tao đấy.’” Đến nơi, tôi cùng hai cô bạn thống nhất huỷ kế hoạch đi bơi lặn vào sáng mai, chúng tôi sẽ dành trọn ngày áp chót chuyến đi để đi chơi cùng Cesc. Anh cảm kích và tỏ ra mong chờ vào ngày hôm sau. Tôi mời Cesc một chầu bia, anh chia tôi vài điếu thuốc, và chúng tôi lang thang trên bờ biển, nối dài câu chuyện.

Cesc là người Catalunya, nhưng nạn thất nghiệp cao tại Tây Ban Nha đã đẩy anh sang Đan Mạch. Tại Copenhagen, anh tìm được công việc tại một khách sạn. Cesc kể về sự ngạc nhiên của người Đan Mạch khi có những người ngoại quốc tóc nâu râu rậm đến đất nước của họ làm việc. Anh thích bộ râu của mình, nhưng rất ghét bộ râu của những người Ả Rập. Anh cực ghét người Nga vì cách suy nghĩ của họ mặc dù lại khen gái Nga nức nở. Anh hỏi tôi về việc vì sao tại Nha Trang lại có nhiều người Nga đến thế (bản thân tôi cũng sốc trước tình trạng này, mặc dù trước đó có được biết qua báo đài), vì sao có nhiều người lại buôn bán, làm việc suốt từ đêm đến sáng,… Anh thích Busquets, anh diễn tả đội phó Barça biết mọi thứ diễn ra trên sân, là bậc thầy về tốc độ xử lý bóng.

Với mỗi câu chuyện, chúng tôi lại tìm ra một từ khoá thích hợp để làm chủ đề cho câu chuyện tiếp theo. Chúng tôi nói về sự khác nhau giữa tiếng Tây Ban Nha và tiếng Catalan, Cesc ra điệu bộ “lắc đầu” khi nói về tiếng Catalan và bản thân anh cũng không rành rọt ngôn ngữ này. Khi nghe tôi hân hoan kể về tình yêu của mình với Barça, với Catalunya, với ban nhạc Lax’n’Busto; từ việc muốn đến Camp Nou, đi bộ tại La Rambla, nhìn ngắm Sagrada Família tráng lệ, uống thử bia Estrella Damm hay đặt chân đến Girona xinh đẹp,… Cesc khẳng định “Cậu thế này thì chắc chắn phải đến Barcelona thôi. Tôi không có gì để cho cậu cả, nhưng với kinh nghiệm của mình, tôi muốn nói với cậu rằng vì bây giờ cậu còn rất trẻ, nên hãy cứ đi đi. Một khi cậu già hơn, cậu sẽ có một gia đình, những đứa con để chăm sóc, một chiếc xe hơi chỉ để lái quanh quẩn đâu đó. Có hàng tá thứ để lo và sẽ chẳng thể đi đâu được nữa. Cậu có thể tin tưởng tôi, tôi hoàn toàn trong sạch, tôi không lừa dối cậu, nên nếu đến Barcelona, cậu chắc chắn sẽ có một nơi ở, đó là nhà của tôi. Mẹ tôi sẽ chăm sóc cho cậu. Tôi thậm chí có thể cho cậu số điện thoại của bà ấy. Đến đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem các trận đấu của Barça. Tôi có một người bạn luôn mua vé mùa giải của Barça, tôi có thể xin cậu ấy vé.” Tôi hoàn toàn bất ngờ trong niềm hạnh phúc!

10415685_800972423257725_7593504330068083587_n.jpg

Trưa ngày hôm ấy, chúng tôi cùng Cesc và một người bạn của anh trong chuyến đi đến Việt Nam lần này, hẹn nhau đi ăn uống. Thêm một niềm vui bất ngờ lại đến với tôi, lần này là từ người bạn của Cesc, anh Fredi. Fredi cũng là người Catalunya, anh không nói được tiếng Anh, nhưng thông thạo tiếng Catalan. Fredi có ông nội là người Bulgaria, nhưng cũng như Cesc, anh không thích người Nga (anh miêu tả khi nói về điều này với điệu bộ cứa tay qua cổ). Nếu như Cesc có tính trầm thì Fredi lại tỏ ra rất hài hước. Nếu như Cesc không muốn Catalunya độc lập khỏi Tây Ban Nha, thì Fredi lại mong muốn điều ngược lại. Nếu như Cesc từng nói thẳng với tôi rằng anh không thích cái hỗn tạp của tiệc tùng như tại đêm Beach Party, cũng như bãi biển Nha Trang chẳng là gì so với những bãi biển tại Catalunya hay Tây Ban Nha, thì Fredi lại khác. Fredi thích biển Nha Trang và thích những buổi tiệc ồn ã, thậm chí anh dường như còn có ý định đến hai quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa du lịch khi hỏi những nơi đó có đẹp không. Anh cũng hỏi tôi về mối quan hệ giữa Trung Quốc, Nhật Bản với Việt Nam… Trước khi rời Nha Trang để tiếp tục hành trình đến Đà Nẵng - Huế, Cesc và Fredi muốn đi ăn phở, mà theo như lời kể từ những người bạn của họ thì có một quán phở nhỏ rất ngon nằm cách trung tâm thành phố Nha Trang vài cây số. Tiếc là chúng tôi không tìm thấy quán phở nào tại đó, nên cuối cùng quyết định chọn một nhà hàng có khung cảnh đẹp, hay “lãng mạn” theo cách gọi của Cesc. Với bữa ăn này, Cesc và Fredi được học về cách cầm đũa, về cách cuốn bánh tráng; còn tôi và hai cô bạn thì biết được khẩu vị không ưa cay của hai anh, cũng như được giới thiệu về một số món ăn truyền thống của Catalunya…

Khoảng 6h tối, chúng tôi cùng Cesc và Fredi trở về khách sạn nơi hai anh ở, chúng tôi đợi đến khi hai anh lên xe buýt hẳn mới ra về. Trong lúc chờ đợi, khi tôi nhìn thấy trên ba-lô của Fredi có một huy hiệu nhỏ hình quốc kỳ Catalunya và thích thú nói về nó, Cesc nói điều gì đó với Fredi bằng tiếng Tây Ban Nha. Sau, Fredi lôi ra một ba-lô khác, và phải mất vài giây tôi mới nghĩ ra được rằng anh sẽ tặng tôi thứ gì đó. Tôi chợt nghĩ chắc hẳn sẽ là một huy hiệu như cái của anh. Nhưng không, không thể tin được, đó là một chiếc áo – chiếc áo màu lam đỏ dựa trên đường nét và ngôi sao như quốc kỳ Catalunya. Khó mà có thể miêu tả được vẻ mặt và cảm giác của tôi lúc bấy giờ. Tôi sướng như điên và mân mê, nhìn ngắm mải miết chiếc áo ấy. Quá cảm kích trước món quà và tấm lòng của Fredi, tôi quyết định tặng anh một thứ mà với tôi là bất ly thân. Đó chỉ là một xấp giấy nhỏ mà từ hồi khoảng chục năm trước tôi từng vẽ biểu tượng Barça, hay hình tượng “gã khổng lồ” tự nghĩ ra trên đó. Song, Fredi thông qua Cesc nói rằng anh sẽ không nhận món quà có ý nghĩa với tôi như thế, nếu muốn gửi tặng anh thứ gì đó khác hãy gửi đến địa chỉ của anh sau này.

Chia tay Cesc và Fredi với những cái bắt tay, cái ôm đầy tình cảm, chúng tôi hẹn nhau sẽ gặp lại ở Sài Gòn vào những ngày không xa sắp tới. Cesc và Fredi tiếp tục cuộc hành trình khám phá đất nước Việt Nam, tôi chỉ hy vọng rằng trên những chặng đường tiếp theo, hai anh sẽ lại gặp được những người bạn Việt Nam mới, đối đãi tốt, không thủ đoạn, và tận hưởng những điều thú vị từ những điểm đến mới. Còn với tôi, chuyến đi này đã mang đến cho tôi những trải nghiệm vô giá, những mối quan hệ tốt đẹp không ngờ tới. Phải, chơi với Tây rất ok, nhưng sẽ chỉ khi bạn chơi một cách vô tư, không động cơ vụ lợi (mặc dù có thể không đúng với mọi trường hợp). Bạn đối xử tốt với họ, vì đơn giản bạn cảm thấy họ thú vị, và những cái kết hấp dẫn dành cho bạn sẽ theo sau. Nếu đã không thử, thì làm sao biết điều gì sẽ đến hoặc đó sẽ mãi chỉ là sự mơ tưởng, như một hình xăm chữ Thái là lời nhủ của Phật trên cánh tay của Cesc sau lần anh đến Chiang Mai:

“Without a beginning, there is nothing to worry about the end.”

...Gần 2h rạng sáng hôm sau, khi Barça chuẩn bị tiếp Elche, Fredi viết trên Facebook của anh (bằng tiếng Catalan) cộng với bức ảnh chụp ghi lại một số khoảnh khắc trong ngày khi đi chơi cùng chúng tôi: "Bữa ăn thật ngon, và chàng trai fan Barça cũng như Catalunya này xứng đáng được tặng chiếc áo Blaugrana, một chàng trai open-borders cực kỳ!"
 

JBtheCuler

Cựu Bí thư Xã
Đầu quân
7/4/11
Bài viết
973
Được thích
8
Điểm
18
Tuổi
33
Nơi ở
Aragon
Barça đồng
0
LÀ MỘT CULER: DÁM YÊU, DÁM LÊN TIẾNG, HÃY CHÂN THÀNH VÀ NỖ LỰC
(Bài viết này được đăng trên trang Facebook FC Barcelona Vietnam, với đối tượng nhắm đến chủ yếu là người hâm mộ Barça trên mạng xã hội hiện tại)

1450071_10154959429820601_2537910687358208957_n.jpg

Hơn 2 năm trước, sau khi Chelsea đăng quang Champions League và trước đó đội bóng này loại Barça ở bán kết, tôi viết một bài tuyên bố The Blues không xứng đáng vô địch, đăng trên trang Facebook ‘Diễn Đàn Barcelona Việt Nam’. Bài viết nhận được sự đồng cảm và tán thành lớn từ người hâm mộ Barça, nhưng gặp phải sự chỉ trích và công kích ghê gớm từ người hâm mộ Chelsea. Trên trang Facebook cá nhân, tôi nhận được không ít lời đe doạ “Nhà mày ở đâu?”, và đe nẹt “Tháo xuống ngay đồ con chó!”. Nhưng theo thời gian mọi chuyện dần lắng dịu, mặt nước lại bình yên phẳng lặng. Sau này nhìn lại, tôi thấy phấn khích và không có gì để phải tiếc nuối. Những lời đe doạ đó không giết chết bạn, chúng chỉ làm bạn mạnh mẽ hơn. Bóng đá là cảm xúc, và tôi đã lên tiếng vì tình yêu Barça của mình.

Thưa các bạn, tôi là John Barça (JBtheCulé). Được sự tin tưởng và giao phó từ Ban lãnh đạo Cộng đồng Barçamania Việt Nam (FCBVN - Cộng đồng Barçamania Việt Nam), tôi đang là admin chính của trang Facebok này, là đồng Tổng biên tập trang tin mạng xã hội Facebook ‘FC Barcelona Vietnam’ (FCBVN) từ tháng 9 năm năm 2013. Trước đó một thời gian dài kể từ 26/11/2010, tôi là người sáng lập và admin của trang Facebook ‘Diễn Đàn Barcelona Việt Nam’ (DĐBVN) (về sau tôi quyết định FCBVN và DĐBVN hợp nhất, nhưng đến tháng 7 vừa qua, vì một lý do không rõ nguyên nhân, Facebook bất ngờ xoá bỏ trang DĐBVN). Và những gì diễn ra 2 năm trước kể ở trên chỉ là một trong số rất nhiều những trường hợp tương tự tôi từng trải qua: bị ném đá, chịu áp lực tinh thần. Rất nhiều lần các bài viết và chia sẻ của tôi bị lên án và phản đối, không phải vì chất lượng thông tin truyền tải, mà vì sự lệch pha trong tư tưởng và cách nhìn nhận, bày tỏ quan điểm. Thậm chí ngay chính từ những người hâm mộ Barça.

Trước đây, tôi vốn không được ban lãnh đạo Cộng đồng Barçamania Việt Nam đánh giá cao – tôi cho rằng là vì mình thiếu bản lĩnh, và bị phản đối qua nhiều bài viết. Là người Á Đông, tôi nhạy cảm trong các mối quan hệ, đặc biệt với các anh chị em bạn bè trong Cộng đồng, luôn muốn dĩ hoà vi quý và được lòng tất cả. Nhưng đã đi một chặng đường đủ dài để đến lúc phải rẽ hướng tư tưởng, tôi nhận ra rằng làm vừa lòng tất cả là điều không bao giờ có thể. Tôi không phải là một cỗ máy nhồi sọ và mỗi cá nhân với những đặc ân được tạo hoá ban cho, có quyền được phát biểu chính kiến, được yêu và được ghét đến tận cùng. Điều duy nhất tôi có thể làm là nỗ lực vì tình yêu Barça, không ngừng bồi đắp tri thức về CLB, rồi kết quả và sự nhìn nhận của mọi người sẽ theo sau. Bản thân chúng ta, nếu đã dám nói, dám làm thì cũng phải dám tự chịu trách nhiệm. Với bóng đá, hay với tình yêu Barça, câu chuyện cũng như thế: yêu là có bày tỏ và cho đã đời, đã có yêu thì phải có ghét và không ai cấm bạn ghét cho hả dạ.

Nhưng tôi đã phản bội lại chính mình. Cách đây ba ngày, trên Facebook FCBVN, một admin của chúng tôi đăng một bức ảnh biếm hoạ từ hoạ sĩ Kap trên tờ Mundo Deportivo (đã được Việt hoá) vẽ hình Cristiano Ronaldo cùng lời thoại: “Thật đáng tiếc khi kỷ lục mới nhất của Messi là ở Champions League. Nếu nó diễn ra ở La Liga thì ít nhất tôi đã có thể vượt qua… bằng những bàn thắng trên chấm penalty”. Bức ảnh đấy nhận được hơn 100 likes, nhưng có hàng chục lời phản đối từ chính người hâm mộ Barça. Khi được thông báo việc các tranh luận đi quá xa, tôi quyết định tháo bức ảnh xuống… Để rồi chính tôi ngay sau cũng nhận lấy không ít bình luận phản đối liên quan đến các bài đăng về Barça nhưng “chẳng may” có dính dấp đến Real Madrid. Thời gian đã giúp tôi trở nên lãnh đạm trước những phản hồi không tích cực từ người đọc, nhưng kể từ thời khắc ấy, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục im lặng. Nhân 115 năm ngày thành lập FC Barcelona, tôi có những vấn đề sau muốn trao đổi và làm rõ với các bạn.

Barça - Real Madrid: Tình yêu - thù hận và tư tưởng của chúng tôi

“Hãy giết bọn Catalunya. Giết đàn chó Catalunya ấy đi!” – một người mặc quân phục làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh tại sân Chamartin (sân cũ của Real Madrid) hét lên. Chịu hết xiết, Angel Mur Navarro, một nhân viên xoa bóp của Barça (sau này con trai ông theo nghiệp cha, phục vụ đội bóng đến hơn 3 thập kỷ trước khi về hưu) phản ứng: “Xin lỗi ngài, tôi tuy không sinh ra tại Catalunya, nhưng tôi thấy mình thuộc về xứ sở ấy. Không được xúc phạm Catalunya của tôi!” Tay sĩ quan gằn giọng: “Đồ chó đẻ theo chủ nghĩa ly khai. Mày đã bị bắt vì tội cổ suý phong trài ly khai.”

Đó là trận lượt về bán kết Cúp Tổng tư lệnh đầu năm 1943 và trận đấu đi vào lịch sử khi Barça để thua đến… 1-11. Nhưng đó chỉ là một mảnh ghép rất nhỏ trong bức tranh muôn màu đầy hận thù trăm năm của lịch sử El Clasico. Barça đối đầu Real Madrid là một sản phẩm của lịch sử, và chưa bao giờ là một trận cầu đơn thuần. Trận đấu là gói ghém của nhiều thứ mà dù có muốn hay không bạn cũng phải công nhận: chính trị, văn hoá, xã hội,… Barça và Real Madrid tồn tại cùng với nhau, không thể nhắc đến đội này mà lại thiếu đi đội kia, “nếu Barça không tồn tại, chúng tôi sẽ tạo ra họ” – cựu HLV và Giám đốc Jorge Valdano của Real Madrid từng chia sẻ. Tương tự, chừng nào Messi và Cristiano còn khoác áo Barça và Real Madrid, đề tài về cuộc đối đầu giữa hai siêu sao này vẫn sẽ còn được quan tâm. Họ là hiện thân cho lối chơi, phong cách, sức mạnh của hai đội bóng họ khoác áo. Không thể nhắc đến một người mà lại thiếu đi người kia. Vì thế, tôi vẫn cảm thấy bất ngờ và không thể chấp nhận nổi những phát ngôn đại loại “Tôi là fan Barça, nhưng tôi không ghét Madrid”, hay “Chúng ta yêu Barça, chứ không phải ghét Real Madrid” dù tình trạng này đã diễn ra mấy năm gần đây.

Tình yêu nói chung và tình yêu bóng đá, Barça nói riêng là một sắc thái đặc biệt, một khái niệm không thể so sánh, cân đo hay phán xét. Mỗi cá nhân có quyền lựa chọn cách yêu, ghét của riêng mình. Nhưng với tôi, hay với Cộng đồng Barçamania Việt Nam này (Cộng đồng chúng tôi là một thực thể riêng, không bao hàm và đại diện cho tiếng nói chung của toàn thể người hâm mộ Barça ở Việt Nam), yêu Barça đồng nghĩa với thù hận Real Madrid. Có một quy luật bất di bất dịch, khi một tổ chức, tập thể hay chỉ đơn giản là một nhóm người được hình thành, chúng luôn đặt ra những nguyên tắc và tư tưởng riêng, thành văn hay bất thành văn. Nói đơn giản, đấy là một cuộc tìm kiếm, tập hợp những cá thể có cùng tư tưởng, chí hướng và tham vọng. Đặt ra những thứ ấy, là để trở thành khuôn khổ trong hoạt động. Có một giai đoạn đàm phán và thoả hiệp xảy ra. Nếu anh thích chúng tôi, anh có thể vào, nhưng phải tôn trọng và tuân thủ luật chơi ấy. Ngược lại, anh không thích luật chơi vì anh nghĩ chúng không hợp với mình, nên ổn thôi, anh có thể từ chối chọn chúng tôi hoặc ra đi. Điều này không phải là một ấn tượng về sự độc đoán hay bá quyền. Chúng tôi không đưa ra chúng để áp buộc mọi người phải theo, mà để gợi ý, để duy trì sự ổn định trong cách vận hành của toàn hệ thống, nhằm đảm bảo, dung hoà lợi ích của các thành viên. Với Cộng đồng này, bóng đá trước tiên là câu chuyện của cảm xúc và lịch sử. Tìm kiếm sự khách quan là điều bóng đá không bao giờ có. Phương châm của Cộng đồng này là “Làm bạn với tất cả”, nhưng triết lý không bao giờ thay đổi là “Lấy chất lượng bù số lượng”.

Mang đến tin tức về Barça cho Cộng đồng, cho người hâm mộ là trách nhiệm, nhưng thể hiện tình yêu và bày tỏ cảm xúc là quyền của chúng tôi, chúng ta. Những gì chúng tôi đăng tải, luôn song hành cùng nghĩa vụ đảm bảo chất lượng thông tin truyền tải. Nếu sai, chúng tôi nhận và sửa chữa. Nhưng nếu chỉ vì nó làm phật lòng bạn, chướng mắt bạn, bạn có quyền lên tiếng, có quyền bắt chúng tôi “Tháo xuống đi Admin!”. Nhưng tháo hay không là quyền lựa chọn của chúng tôi. Không gì có thể ngăn cản cách Cộng đồng này yêu Barça!

Biếm hoạ Caye, Kap

Biếm hoạ Caye từ nhật báo SPORT (Catalunya) và biếm hoạ Kap từ nhật báo Mundo Deportivo (Catalunya) là đặc sản trong phong cách thể hiện tình yêu của Cộng đồng này gần chục năm nay và cũng là truyền thống trong phong cách báo chí Catalunya. Tôi đã nhiều lần nhận được những phản hồi kiểu như “Admin không nên đăng những bức biếm hoạ như thế này, thật mất mặt fan Barça, chúng ta nên tôn trọng đối thủ”. Biếm hoạ là một phần của lịch sử báo chí, là tiếng nói phản đối, phê phán và châm biếm những điều xấu, tiêu cực theo cách hài hước, thâm thuý và đôi khi cũng là để thể hiện những khía cạnh tích cực đầy vui vẻ. Biếm hoạ không liên quan đến câu chuyện về sự tôn trọng đối tượng nó nhắm tới. Chúng tôi có sự tôn trọng cho đối thủ, cho Real Madrid, nhưng đó là sự tôn trọng có chọn lọc và đúng chỗ. Khi đăng biếm hoạ về đối thủ, không có nghĩa là đang bôi nhoạ họ. Và với biếm hoạ Caye hay Kap, đối tượng của nó không chừa một ai, ngay cả chính Barça. Vì lẽ đó, tôi hối hận với quyết định tháo bức biếm hoạ đã đăng cách đây ba ngày. Kể từ thời điểm này trở đi, biếm hoạ Caye, Kap sẽ là một phần không bao giờ thiếu tại Facebook FCBVN. Chúng tôi chọn “cười người hôm trước” và sẵn sàng chấp nhận để “hôm sau người cười”. Một lần nữa, bóng đá là cảm xúc, chứ không phải sự lựa chọn giá trị cơ hội.

Lại nói về SPORT và Mundo Deportivo, tôi từng đọc được ở đâu đó có bạn nói rằng đây chỉ là hai tờ báo lá cải, là thứ tầm thường. Nếu đúng như thế, hai tờ báo đã chết từ lâu và người Catalunya hay Tây Ban Nha không phải là những độc giả dễ dãi, khù khờ. Nói về SPORT, là chúng ta đang nói về tờ báo trẻ, vừa tròn 35 năm tuổi. Tờ báo mà ngay khi phát hành số ra đầu tiên đã bị các chuyên gia nhận đình rằng nó sẽ chỉ tồn tại được 3 tháng. Nhưng thực tế là SPORT đã tồn tại và phát triển suốt 35 năm qua bằng sự năng động và tư duy nhạy bén, trong hai năm liền 2013 và 2014 được Metrix Lab bầu chọn là một trong những “trang web tin tức – thông tin tốt nhất năm” của Tây Ban Nha. Với Mundo Deportivo, chúng ta đang nói về tờ báo thể thao lâu đời nhất vẫn còn phát hành ở Tây Ban Nha, và thứ hai của châu Âu. Ra đời vào năm 1906, vừa qua, tờ báo này đánh dấu cột mốc 30.000 ấn bản. Suốt 4 năm nay, tôi luôn tìm đến hai tờ báo này mỗi ngày và các bạn được tiếp cận thông tin Barça như ngày nay phần lớn đều xuất phát từ SPORT và Mundo Deportivo.

Lời kết

Tôi còn nhớ, năm 2012, khi một phóng viên hỏi Pep Guardiola rằng ông sẽ nói gì với những người hâm mộ Barça (trẻ tuổi) đã khóc sau khi đội bóng bị loại bởi Chelsea tại bán kết trong sự tiếc nuối vô bờ bến, ông trả lời: “Các bạn ấy sẽ còn phải khóc thêm nhiều, trải qua thêm nhiều những lần như thế nữa”.

Đội bóng 115 năm tuổi này được góp dựng nên bởi tình yêu và sự cổ vũ của những người hâm mộ, những Culer. Trải qua những biến cố và thử thách của chặng đường phát triển, tình yêu chân thành và thuần khiết ấy chính là những cái chân vững chãi giúp CLB đứng dậy, vươn lên và vững bền. Có lúc “Người khổng lồ” gục ngã, nhưng những đôi chân kiên cố kia sẽ lại giúp nó tiếp tục ngồi dậy.

Những ai chỉ mới tìm đến Barça như một mối tình mới, hoặc tìm đến Barça như một mối tình đầu, hoặc vì bất kỳ lý do gì chọn Barça làm nơi đặt trái tim mình vào, và cả những người chung thủy suốt nhiều năm qua, sẽ phải trải qua thêm nhiều chặng đường chông gai nữa. Trên con đường đầy thử thách ấy, Barça không tự nó loại bỏ đi những thành phần hời hợt, không chân thành và thời vụ. Mà chính những thành phần đó sẽ tự động loại mình ra.

Còn những ai vẫn nhất quyết tìm kiếm một tình yêu thực sự với Barça, các bạn sẽ luôn có được sự dìu dắt và dẫn đường của chúng tôi. Tất cả sẽ cùng đội bóng leo lại lên đỉnh vinh quang với ánh hào quang ấm áp lần nữa. Hành trình leo lên ấy, gió buốt sẽ muốn cắt vào da bạn, sợ hãi sẽ muốn đánh bật bạn trở lại với vực sâu, nhưng hãy cố gắng và vững chí. Lửa thử vàng! Cái mác “fan phong trào” từ lâu đã trở thành một sự thừa nhận và dù có chấp nhận hay không, nó vẫn sẽ cứ tồn tại. Chỉ có sự tự nỗ lực, ham mê và chủ động tìm tòi, bồi đắp kiến thức và tình yêu của chính những người bị (vô tình) dán mác ấy mới giúp họ tự tháo nó đi.

Chúng ta đang không sống trong thời kỳ độc tài Franco, thời kỳ mà người Catalunya chỉ có thể tìm đến những trận cầu của Barça để được cất cao tiếng nói, được sống và được yêu bản sắc Catalunya một cách tận cùng. Vì thế, nếu đã yêu Barça, thì hãy dám yêu cho trót, cho đã đời, đừng ngại ngùng ánh mắt người khác!
 
Sửa lần cuối:

Xã viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Chủ đề mới nhất

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top