Mình có câu hỏi thế này:
5 năm sau, Barca bê bết, đá Liga toàn đứng giữa bảng xếp hạng. Phong độ này kéo dài 5 năm. Xin hỏi lúc đó đơn vị nào muốn ký hợp đồng quảng cáo với Barca?
a. Vẫn là Quatar gì gì đó với bản hợp đồng mới chí ít ngang như cũ.
b. Bet888 nhảy vào quảng cáo hơn QF đang làm.
c. Đá thì ra cái quái gì mà đòi các đại gia quảng cáo, thôi thì Triump tạm cái hợp đồng cho 3 năm tiếp theo với giá 4 triệu/ năm vì Barca đá cũng tầm thường.
d. Được vài ba đồng bạc chỉ đủ trả lương 1 năm cho ngôi sao còn lại duy nhất là Afellay, thôi thì đếch cho ai quảng cáo nữa cho xong chuyện, ta lại trở lại con đường kinh doanh khi xưa.
Các bác cứ trả lời câu hỏi đi vì phương án nào cũng đều thành hiện thực cả. Chúng ta nên nhớ chúng ta bán được quảng cáo dựa hoàn toàn vào phong độ và thương hiệu hiện có. Vậy thì phong độ và thương hiệu hiện có vì sao chúng ta có?
Thử hỏi cái thời năm 1998-2004 khi bê bết thì lấy đâu ra lắm tiền để mua quân, lấy đâu ra tiền để chơi với Unicef, lấy đâu ra tiền để abc như các bác nghĩ với mục tiêu đưa Barca trở thành câu lạc bộ vĩ đại? Tất cả chỉ vì tiền à?
Nếu thế thì Lapotar là con người vĩ đại khi với nhúm tiền ít ỏi đã: đưa Barca trở thành đội bóng mạnh nhất thế giới, đưa Barca trở thành thương hiệu ăn khách hàng đầu.
Và khi đạt được điều đó, ta nói rằng vì làm được điều đó nên Barca đã chi quá nhiều tiền vượt quá năng lực nên giờ đây đám quan chức Barca ngồi mát buôn bát vàng bằng thành công 8 năm xây dựng trước kia.
Mọi thành công đều có chu kỳ đi kèm với phong độ. Người ta nói chu kỳ đó là đồ thị hình sin. Vậy thì chắc chắn với tư duy 1 nhà lãnh đạo, các bạn có nghĩ rằng Barca nên kiếm chác thật nhiều khi đã đến đỉnh hình sin không?
Về cái áo, cuối cùng nó cũng chỉ là cái áo không hơn không kém, thứ mà ta cũng vứt đi khi cũ hay trao tặng đối thủ khi hết trận. Khi gắn bó với Barca thì dù nó có vấy bẩn thế nào người ta cũng quý và treo lên tường. Giống như dân tình hay lùng sục đồ cổ vậy. Barca bây giờ phải kiếm tiền, điều đó đúng với nhận xét kiểu quy luật đào thải nếu không chơi với thế giới (một kiểu tư duy toàn cầu hóa) và có người cũng nghĩ rằng thôi thì cho nó viết lên áo 5 năm, sau đó thì thôi. Nếu thế thì còn gọi gì là kiếm tiền nữa. Đã làm thì hàng năm phải kiếm nhiều hơn năm trước. Đã vấy bẩn rồi thì đừng mong đi phẫu thuật trở lại thời kỳ xưa.
Đồng chí apotosis nói quy luật tự nhiên. Nhầm, quy luật về bóng đá không phải quy luật tự nhiên. Chỉ có đồng tiền tuân theo quy luật thị trường. Còn tự nhiên ư, nghìn năm sau quả bóng nó vẫn thế: hình cầu và làm bằng da. Barca đã làm ngược lại với cả chục trường phải bóng đá để đưa Barca lên tầm cao trong lịch sử môn thể thao này. Và thành quả của Barca được ghi nhận bởi sự dũng cảm đi ngược dòng. Thế nên khi có bác nói yêu cô nào thì yêu tất tần tật. Kể cả sau đó cô ta cắm sừng mình, cô ta thay đôi hay cô ta thế này thế khác cũng vẫn yêu. Như thế thì mù quáng quá. Tôi yêu ai, tôi cố để người đó giống như thời tôi yêu cho nó dạt dào cảm xúc. Còn khi đã cắm sừng tôi, dĩ nhiên tôi không giết cô ta cho hả dạ mà chắc chắn ai cũng muốn cô ta trở lại với con người xưa mà tôi yêu quý.
Nếu tôi không làm được như thế thì theo đúng quy luật tự nhiên nhé, cái này luật pháp còn quy định cơ, là cô ta tự khắc bỏ tôi (anh Ro$ell đã đi bước này trong các chính sách giới hạn người yêu quý Barca) và rồi tôi chán tôi cũng nghỉ khỏe cho xong.
Chung quy mỗi người một nhận định và cuối cùng chúng ta đều muốn tốt cho câu lạc bộ ta yêu quý. Chỉ đau hay không đau ở chỗ ra đường người tôi yêu bị đám yêu râu xanh phán câu xanh rờn: Tưởng thế nào, chung quy cũng chỉ là...
Cái áo, lối chơi, logo, cái tên, sân bóng, trụ sở... đều là một phần của thương hiệu Barca. Mất đi một thứ ta đều thấy xót xa. Và theo như anh bạn nào nói bên trên cứ mất đi một thứ mà không nghĩ ra ngày mai mất tiếp cái kia thì quả là chậm hiểu theo tự nhiên. Theo cách nghĩ đó thì nay mai thôi ta sẽ bán sân, đổi tên, dời trụ sở...