Khè khè, riêng điểm này thì tôi không đồng ý với ông nhé. Họ yêu đội bóng nào là việc của họ, cũng như ta yêu Barça, không ai ép duyên được. Trước đây, giai đoạn 1999-2004 Bà xã mình cũng trắng tay suốt đấy thôi, tại sao ta vẫn yêu. Bởi chỉ có cùng trải qua những thời khắc như vậy, chia ngọt sẻ bùi cùng nhau thì tình yêu ấy mới bền chặt được.
Lúc gặt hái vinh quang như 5, 6 năm gần đây ta mới thấy những gì nhận được dường như ngọt ngào hơn thực tế, không chỉ vì lối đá quyến rũ hay danh hiệu. Cũng tương tự như ta theo đuổi một mối tình đơn phương mấy năm trời. Khoảng thời gian trước đó thực sự ta thấy quặn đau mỗi khi nhắc lại, nhưng khi tình yêu đó được đền đáp, ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Còn cái việc fans phong trào, thấy nhiều người thích nên cũng thích theo, trừ khi fans đó là nữ và phải thật xinh, còn lại là khó chấp nhận được :happy1:. Tôi thấy có điểm khác biệt fans nữ nhà mình với fans nữ các đội bóng khác, đó là sự hiểu biết khá rộng. Và có một điều đáng khâm phục ở các cules nữ, họ có thể thức khuya tới 3, 4 giờ như chúng ta. Riêng điều đó thôi đã là rất đáng yêu rồi! :iou:
Đồng ý với ông là tui post hoàn toàn theo cảm tính cá nhân chứ không có logic trong bài kia. Chỉ là tui mắc cười khi vào forum của Arsenal. Mắc cười ở đây không phải là khinh bỉ hay thương hại. Nhưng nó mắc cười ở chỗ giống như họ cứ lập đi lập lại một việc quen thuộc trong suốt từng ấy năm. Cứ đầu mùa : ăn sáu, ăn bốn. Giữa mùa : thôi thì ăn hai cũng được, rồi cuối mùa lại mong mùa giải mới tới. Đó là chưa kể hàng loạt topic phải nói rất ư là nhiều cảm xúc và nước mắt.
Tui thấy đó là điều gây cười cho ta, nhưng đau đớn cho họ. Nhưng vì sao lại gây cười cho ta ? Khi chúng ta chìm trong giai đoạn 5 năm trắng tay, tui nghĩ chắc rất ít người trong forum có thái độ như họ. Giai đoạn đấy tui nhớ tui chỉ mong Barca mua thêm ngôi sao, thay đổi HLV giỏi, cũng như vẫn có xuất đá cup châu Âu; chứ mơ ăn bốn, ăn năm các loại hay hạ thấp đối thủ thì chưa từng có. Mà tui nghĩ là đại đa số những khuôn mặt quen thuộc trong forum mình cũng có cảm giác tương tự như tui ở giai đoạn đó. Đó là biết người biết ta.
Còn đằng này, khi tui qua forum Arsenal, tui bị bất ngờ đó chứ ông. Tính tui chẳng thích đem cái đau của người ta ra nói, ngoại trừ trường hợp cái bi kịch đó phát triển thành cái hài kịch luôn rồi.
Thật ra post dài dòng để anh em mình hiểu nhau thôi. Chứ tôi cũng không chống chế cho việc bài post của tui quá là cảm xúc cá nhân. Nó tới đỉnh điểm khi Arsenal vừa thua MU 0-2. Tui lại vào forum Arsenal và y như tui đoán, các topic đó lại xuất hiện, lại những giọng điệu cũ từ những con người mà cách đây hai tuần, họ vừa muốn thâu tóm cả thế giới vào bàn tay. Cái tui đoán và sự thật tui thấy nó khớp nhau như thế, làm tui không thể không thấy hài hước hơn cho tinh thần tin vào tương lai cũng như lạc quan mãnh liệt của họ. Hay nói một cách khó tính hơn là "lạc quan tếu".
Điều đó tự dưng làm cho tui nhớ đến những cảm xúc trong tình cảm. Nó cũng có điểm tương đồng, với hi vọng, thất vọng, hả hê, chờ đợi, giận dỗi, ghen tuông, phản bội-bị phản bội...vv. Những cảm giác rất gần với tình yêu bóng đá. Rồi tui lại nghĩ về những người phụ nữ, về sự khó tính của họ dành cho bạn trai, những đòi hỏi về tương lai, tiền bạc, thành tựu, địa vị...vv. Những đòi hỏi rất thực tế. Và chúng ta hoàn toàn đồng ý rằng họ sẽ bỏ rơi chúng ta khi chúng ta là thứ bất tài, thất bại. Nhiều khi không cần 7 năm chờ đợi đâu, quen nhau 2 năm mà mãi không tiến bộ thì cũng xong rồi. Đây là tui đang nói đến phụ nữ đã có sự nghiệp, đang hướng tới gia đình và tương lai nhất định chứ không tính các bạn còn học cấp 2, cấp 3 nhe.
Cho nên tự nhiên thôi, tui nghĩ chà, nếu phụ nữ họ yêu Arsenal, họ kiên nhẫn chờ đợi như thế trong 7 năm, thì có khi nào họ dành ưu ái đó cho đám con trai không nhỉ ? Chính vì thế mới có cái bài post khá là vô duyên của tui ở trên.
Thôi dù sao cũng là một cảm xúc nhất thời. Mong mọi người lướt qua nếu nó làm gai mắt. :congan: