Chiều nay mình mới mua 2 quyển tiểu thuyết: "Socrates in love"-Katyama Kyoichi và "Tất cả dưới chân tôi"- Isabelle Alexis. Chọn đọc Socrates in love một mạch, tự nhiên, truyện trùng hợp với tâm trạng của mình trong mấy ngày nay. Truyện về tình yêu của một đôi "thanh mai trúc mã" êm đềm, nhẹ nhàng. Cô gái bị ung thư máu. Tình yêu tuổi 17 mãnh liệt, đau đớn khi cô gái phải chiến đấu với bệnh tật, với nỗi tuyệt vọng vì ko thể đón nhận cái chết hay sẽ đón nhận nó. Mọi chi tiết đan xen trong truyện giống như đều được tiên báo trước. Từ câu chuyện lạ lùng giữa ông nội của anh chàng nhân vật chính, vẫn yêu người yêu đầu đời dù họ không đến được với nhau, trộm phần tro cốt của người yêu để khi ông ấy mất, đứa cháu trai có thể trộn chung tro của hai người, rải ra biển cho đến lá thư đùa nghịch của anh chàng học trò lớp 8 về căn bệnh ung thư máu của cô bạn gái rồi nó thành hiện thực. Hay cả như chi tiết đôi bạn giữa một đảo hoang, giữa lần sinh nhật 17 cuối cùng của cô gái và sự ra đi đầy nuối tiếc của cô bé...Truyện êm đềm. Nỗi đau cũng êm đềm. Cảm xúc kì lạ, ảo ảnh nhưng ko gượng.Thông qua mọi tình tiết ấy, dường như sự xa cách giữa cái chết- sự sống, không gian-thời gian...không còn ý nghĩa. Tình yêu trong truyện giống như một thứ cảm xúc tồn tại nằm ngoài sự chi phối của lí trí, của con người. Nó bất diệt, bền bĩ đi từ thế giới này qua thế giới khác. Nó là một thứ ma lực huyền ảo hút mọi tâm trí của các nhân vật. Nó chính là phần xương sống để gắn kết mọi tình tiết, mọi lời nói...của các nhân vật trong truyện.