Ta thường nghe Beckenbauer nén đau vào sân thi đấu trận chung kết WC1966 với cánh tay bị gãy; Garincha với hai chân vòng kiềng lại lệch nhau tới 5 cm đã vượt lên số phận, đưa đất nước Brazil 2 lần vô địch thế giới. Từ xa xưa, các danh thủ vượt lên số phận, hy sinh thân mình cho đội bóng thời nào cũng có. Giả sử những danh thủ đó cam chịu an phận thủ thường hoặc khư khư giữ chân thì cũng chết già xó cửa, sao lưu danh cùng lịch sử bóng đá được.
Các ngươi ăn tập bóng đá từ bé, ít học hành nên vốn liếng lịch sử văn hoá hạn chế, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi, những chuyện xa ta không nói đến nữa, nay ta chỉ kể chuyện Đan Mạch, Hy Lạp mới đây.
HLV Morten Olsen là người thế nào? Học trò của ông là Laudrup, Hendric Larson… là người thế nào mà đưa đất nước Đan Mạch vốn chỉ được biết tới qua những câu chuyện cổ Andecxen, đường đường đánh bại cơn lốc Hà Lan (với bộ ba huyền thoại Van Basten, Gulit, Rijcard) rồi hạ luôn cỗ xe tang Đức của Bertie Vogts đoạt chức vô địch Euro1992, khiến cho con cháu những chú lính chì đến nay vẫn đội ơn sâu?
HLV Otto Rehhagen là người thế nào? Pocolos, Zagorakis... Cũng chẳng phải là những anh hùng trong thần thoại như Odissey, như Aschile… mà đưa đội bóng Hy Lạp vốn vô danh đăng quang giải đấu Euro 2004?
Huống chi ta cùng các ngươi sinh ra phải thời độc tài Franco, cay đắng nhìn Stefano, Puskas chinh phạt khắp cõi trời Âu; lớn lên thì chịu sự o ép từ phía chính quyền, lại ngặt nỗi tiềm lực tài chính có hạn, để cho trùm thầu xây dựng Perez vung tiền mua nguyên một đội hình tụng xưng là Galacticos làm mưa làm gió khắp Tây Ban Nha…Cứ để cho Perez vung tiền mua siêu sao như thế mà không có kế sách hợp lý thì thử hỏi ngôi vị đương kim vô địch chúng ta có thể giữ được không?
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa một lần vượt qua Real về số danh hiệu vô địch Liga, chưa kể đến số danh hiệu vô địch châu Âu còn chưa bằng một nửa. Dẫu có tốn bao nhiêu tiền mua vé vào sân, thức khuya dậy sớm cổ vũ thì ta tin Cule toàn thế giới vẫn cứ vui lòng. Các ngươi tập tành ở La Masia đã lâu, áo số toàn hàng hiệu Adidas, Nike; chế độ dinh dưỡng nào có thua kém gì các vị nguyên thủ. Đá hay mà lương thấp thì CLB chìa ngay hợp đồng mới, đi thi đấu xa thì đã có chuyên cơ, gần thì có xe VIP đưa đón. Lúc trận mạc ngươi chạy hùng hục thì ta chỉ đạo cũng khản cổ. Cách đối đãi khác gì đất nước Argentina cưng đứa con Maradona thuở trước?
Nay các ngươi nhìn Real đang thăng tiến mạnh mẽ mà không biết lo, để đối thủ bỏ cách tới 10 điểm mà không biết thẹn, lại chưa một lần bảo vệ thành công chức vô địch UCL mà không biết tức; Rồi lấy việc chơi PS làm vui đùa, lấy cá độ làm tiêu khiển; Hoặc lấy những chiến thắng bàn tay nhỏ trước Gijon, Racing ra mà tự cao tự đại. Nếu phải thi đấu với Real thì chiến thuật trong PS làm sao thắng được thứ bóng đá cơ bắp và chặt chẽ của họ? Tiền của CLB có được bao nhiêu? Liệu có thể lo lót cho trọng tài bắt thiên vị mà thắng mãi được không? Lúc ấy, chẳng những công sức bám đuổi khoảng cách 10 điểm đổ xuống sông xuống biển mà thầy trò Mourinho còn cười vào mũi chúng ta là không biết lượng sức; Chẳng những danh hiệu HLV xuất sắc nhất của ta cũng bị mất vào tay Mourinho mà Leo cũng phải ngậm ngùi nhìn quả bóng vàng rơi vào tay Ronaldo; Danh tiếng đã chẳng còn, lúc bấy giờ các ngươi có muốn ký hợp đồng quảng cáo với các thương hiệu toàn cầu, phỏng có được không?
Nay ta bảo thật các ngươi: Nên đặt mối nguy bị chính đối thủ truyền kiếp truất ngôi làm nguy; lấy truyền thống, niềm tự hào CLB làm động lực, đặt phong cách Tiki-taka làm cốt lõi. Chăm chỉ luyện tập, sử dụng nhuần nhuyễn bật tường, chọc khe, để cầu thủ nào cũng khoẻ như Roger Mila, khéo như Maradona, nhãn quan chiến thuật như Johan Cruyff, dứt điểm lạnh lùng như Gerd Mueller. Có thể biến đám đồ tể Pepe, Diara thành những con rối; biến hàng công Real trở nên câm lặng, Mourinho, Karanka cấm khẩu vì không tìm được lý do biện hộ cho thất bại; khiến cánh truyền thông đành dẫu có muốn bẻ bút cũng vẫn phải tung hô Barca... Như thế, chẳng những Dream Team của ta mãi ghi dấu ấn vàng son mà danh tiếng các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những ta không chút đắn đo đặt bút gia hạn hợp đồng mà các người cũng yên tâm kết thúc sự nghiệp vinh quang tại Camp Nou; chẳng những thụy hiệu HLV xuất sắc nhất của ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng được xướng lên hàng năm ở Zuric; Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn tận hưởng cuộc sống sung túc đi kèm danh tiếng sau khi giải nghệ, phỏng có được không?
Giành chiến thắng ở Siêu kinh điển 251, chẳng những tinh thần thi đấu của chúng ta được nâng cao mà đối phương cũng tự mâu thuẫn gây chia rẽ nội bộ lẫn nhau; chẳng những chúng ta rút ngắn khoảng cách với đối thủ xuống còn 1 điểm mà đối phương cũng sẽ hoảng loạn mà sảy chân ở những vòng đấu tiếp theo. Như thế, chẳng những Liga về tay Barça mà trận chung kết UCL tới đây, thầy trò Mourinho nếu có vượt qua Bayern thì cũng sẽ tự thua mà hai tay dâng cúp; Chẳng những tên ta lại được xướng lên ở hạng mục HLV xuất sắc nhất mà các ngươi cũng chắc chắn đứng trong đội hình tiêu biểu UEFA năm tới; Chẳng những Cule trên toàn thế giới được dịp đổ ra đường ăn mừng chiến tích lẫy lừng mà bè lũ anti cũng tự xấu hổ mà lặn không sủi tăm trên các diễn đàn bóng đá.
Nay ta chọn lọc tinh hoa chiến thuật theo Miguel, Cruyff, Valgal thành một tuyển gọi là Tiki-taka yếu lược. Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này, theo lời ta dạy bảo, thì sẽ được gia hạn hợp đồng, cùng nhau chinh phục các danh hiệu phía trước; nhược bằng khinh bỏ sách này, trái lời ta dạy bảo thì cuối mùa ta yêu cầu Ro$ell bán đứt.
Vì sao vậy? Real với Barça là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên chấp nhận là đội bóng số 2 Tây Ban Nha, không lo tận diệt thứ bóng đá vị danh hiệu mù quáng của kẻ dị giáo Mourinho, thì chẳng khác nào tháo giày mà xin đầu hàng, hai tay dâng cúp cho kẻ thù, cam chịu để thứ bóng đá đẹp mà ta hao tâm gầy dựng bị chà đạp xuống tận bùn đen... Nếu vậy, rồi đây, sau khi ta hoàn thành ước nguyện soán ngôi đội bóng giàu thành tích nhất thế giới, các ngươi sẽ để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào mà nhận mình đã từng là cầu thủ đội 1 của FC Barcelona này nữa?
Cho nên, ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.
Barcelona, ngày 18 tháng 4 năm 2012
Pep Guardiola
or post as a guest
Be the first to comment.