La Liga coi như đã khép lại, những giờ phút đứng trên đường pitch Camp Nou cuối cùng của Pep Guardiola cũng sắp đến. 4 năm cùng nhau đứng trên đỉnh vinh quang trôi qua thât quá nhanh để rồi khi nhận ra và nuối tiếc những giờ phút hạnh phúc bên nhau cũng là lúc chúng ta phải chia tay.
Người đàn ông điển trai với đôi mắt buồn chuẩn bị những gì cho trận đấu trước bầy vẹt? Chuẩn bị những gì trước tình cảm mà gần trăm ngàn con người dành cho ông đêm ấy? Những danh hiệu? Không có! Những bàn thắng? Đã quá thừa! Hay là những giọt nước mắt? Có thể đấy.
Nỗi buồn của 3 trận đấu đánh rơi mùa giải có lẽ không thấm và khắc khoải bằng sự hụt hẫng khi Pep bước vào phòng họp báo với quyết định ra đi. Gần 4 năm qua, Barça gần như đã vắt kiệt sức lực của nhà truyền giáo và chúng ta không thể oán trách được gì nữa. Chỉ đơn giản là Guardiola đã cống hiến hết khả năng và giờ là lúc để ông nghỉ ngơi hay làm mới con người cũng như khát khao của bản thân tại một vùng đất mới, một đội bóng mới ... Và biết đâu là những tư tưởng bóng đá mới. Mặc dù vậy, những cảm xúc dồn nén và ngổn ngang đâu chỉ dừng lại trong mỗi chúng ta về nhà truyền giáo? Vẫn còn đó hình ảnh Messi đượm buồn sau khi phá kỉ lục ghi bàn trong một mùa giải của Gerd Müller, 68 bàn thắng được ghi và vẫn có thể còn nhiều hơn nữa... Nhưng bàn thắng quan trọng và dễ dàng nhất thì Leo lại bị cản bước bởi xà ngang. Cả đội bóng đang dồn hết tâm sức giúp Messi thiết lập ra những điều tuyệt vời: những kỉ lục, Pichichi, Chiếc giày vàng châu Âu hay Quả bóng vàng lần thứ tư liên tiếp... Đây thật sự là thời gian mà Leo hiểu ra những giá trị hi sinh tuyệt vời mà từng thành viên trong câu lạc bộ dành cho mình, cũng như hiểu ra tình yêu và sự cảm thông vô hạn về những điều anh làm được và chưa làm được trong bóng đá. Ấy vậy mà, ánh mắt Leo vẫn đượm buồn, anh hiểu được giới hạn của bản thân trong khi vẫn đang tiếp tục phá đi những kỉ lục và giới hạn của những bậc tiền bối... Mùa giải Leo thiết lập kỉ lục chắn hẳn cũng là một nốt trầm trong bản nhạc cao vút tưởng như không bao giờ dứt. Còn đó Pedro với sự thất vọng trong phòng họp báo khi được hỏi về tương lai... Tất nhiên anh mong muốn được góp mặt trong đội tuyển Tây Ban Nha tại Euro mùa hè tới, tất nhiên anh mong muốn được tiếp tục khoác áo CLB thân thương này trong nhiều mùa giải tới. Tuy nhiên, không có "tình thương" trong sự bá chủ của một đế chế. Nếu Barcelona và Tây Ban Nha muốn tiếp tục thống trị thế giới, CLB cần nhiều hơn sự thể hiện của anh... Hoặc cần một cầu thủ nào đó xuất sắc hơn anh.
Ba cái tên: Messi, Guardiola và Pedro có lẽ chỉ đại diện cho rất nhiều nỗi niềm dang dở trong lòng mỗi con người trước khi mùa giải kết thúc. Keita và Alves? Ai có thể hiểu họ đang nghĩ gì với những tin đồn chuyển nhượng đang lan toả ra toàn châu Âu? Ai có thể biết được những suy nghĩ của Villa khi CLB không mua thêm một tiền đạo và chờ đợi anh trở lại nhưng có lẽ cũng vẫn không kịp cho mùa giải này? Bao nhiêu suy nghĩ, đắn đo và trăn trở... Có lẽ tựu chung cũng vì tình yêu với Barcelona là quá lớn lao mà thôi.
or post as a guest
Be the first to comment.