Moli Jacob là HLV trưởng tuyển Quần đảo Solomon, đội bóng xếp thứ 183 trên bảng xếp hạng của FIFA. Có thể, hoặc chắc là ông chưa bao giờ được xem trực tiếp Cristiano, Messi và Neuer thi đấu. Nếu có thì là thông qua truyền hình, hay một số đoạn phim tổng hợp trên Youtube. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, vì cũng như lá phiếu bầu Quả bóng vàng của thủ quân tuyển Bhutan, đội bóng xếp thứ 209 và cũng là xếp chót trên bảng xếp hạng của FIFA, lá phiếu của Moli Jacob có giá trị như của Joachim Low, chiến lược gia vô địch thế giới cùng tuyển Đức. Đó chính là nền dân chủ phổ quát của FIFA, một thể chế thương mại khổng lồ, quảng bá cho chính mình thông qua cuộc chơi cá nhân, trong môn thể thao tập thể. Và nói như FIFA, đó là cuộc chơi để chọn ra người xuất sắc nhất. Xuất sắc nhất? Xuất sắc nhất ra sao, trong một giai đoạn của cả mùa giải, bởi sự thành công của tập thể, hay bởi vai trò của cá nhân ấy trong những giải đấu quan trọng tầm quốc tế? Chẳng ai biết rõ những điều kiện để tranh tài, cũng như để phản đối kết quả. Chỉ biết rằng, FIFA dán cho cuộc chơi ấy một cái mác, và chọn một ngày đẹp trời công bố kết quả bình bầu.
Chủ đề về Quả bóng vàng xuất hiện trên khắp các mặt báo, và trong các cuộc tán gẫu giữa những người hâm mộ. Tất cả lựa chọn cho mình một cái tên, và cãi nhau đến khan cả giọng. Nhưng không ai chịu dừng lại để suy nghĩ rằng, kết quả của cuộc bình chọn Quả bóng vàng không rõ ràng (babélico) này rồi có ảnh hưởng gì đến nồi cơm nhà họ? Người chiến thắng, có thể không phải là người xuất sắc nhất trong một mùa giải cụ thể. Hoặc người chiến thắng, cũng không cần phải là nhân vật chính của sân khấu World Cup, hoặc Euro.
Hãy xem xét từng trường hợp. Với cá nhân người viết, Messi là xuất sắc nhất, bởi kho tàng bóng đá của anh ta. Nhưng khi xét đến những tích luỹ trong một năm qua qua, Messi đã không thể giành La Liga trước Atletico trong trận đấu quyết định trên sân nhà. Tại World Cup, anh không hẳn là cầu thủ chơi hay nhất của Argentina, người đó có lẽ là Mascherano. Nhưng từ trò cười của Blatter và các đồng sự, mà FIFA chọn Messi cho danh hiệu Quả bóng vàng World Cup. La Pulga cũng không thể ngăn được Atletico loại Barça khỏi Champions League. Cristiano Ronaldo cũng tương tự. Anh không phải là người giúp Madrid vô địch Champions League, nhưng lại ăn mừng bàn thắng thứ tư trên chấm penalty như một thằng điên. Còn tại Brazil, anh ta như người vô hình. Cristiano cũng không phải là người giúp Madrid vượt qua Bayern ở bán kết, công trạng phải kể đến Benzema, ở Chamartin, và đặc biệt là Sergi Ramos, ở Munich. Phải, chính Ramos mới là người cứu nguy cho Madrid trong trận chung kết ở Lisbon, khi Atletico chỉ còn cách một bước nữa là xoá đi lời nguyền mang tên Swarzenbeck ở trận chung kết 1974 với Bayern (cựu danh thủ người Đức Swarzenbeck là người ghi bàn san hoà tỷ số 1-1 cho Bayern, ở phút cuối cùng của hiệp phụ thứ 2 trong trận chung kết C1 1974 trước Atletico; 2 ngày sau, hai đội đá lại, và Bayern thắng 4-0). Và cũng chính Bayern, đội bóng của Neuer, đã phải lãnh trọn 5 bàn thua trước Real Madrid, tại bán kết Champions League.
Vậy thì, ai mới là người xuất sắc nhất, nhưng là xuất sắc nhất bởi cái mẹ gì? Vì 2014 là năm gắn liền với 3 sự kiện bóng đá lớn nhất thế giới: chung kết Lisbon, chung kết Maracana và trận thua 1-7 của Brazil trước Đức – tự thân trận đấu đã mang tầm vóc toàn cầu. Và Neuer, phải, chính Neuer đấy, người vào lưới nhặt bóng 5 lần trước Madrid, lại có mặt trong 2 trên 3 sự kiện kể trên. Còn Ronaldo, dĩ nhiên là anh đã ghi vô số bàn thắng, dễ như phủi ruồi. Nhưng Quả bóng vàng là danh hiệu dành cho vua phá lưới à? Tào lao! Vì thế, bạn tốt hơn hết là chấp nhận cái sự hài hước của FIFA, họ đã tuyên truyền quá tốt cho cuộc bình bầu, và cầm trịch mọi thứ. Cũng bởi vì, sau tất cả, Messi, không phải năm 2014, vẫn là tuyệt vời nhất; Cristiano cũng tuyệt vời luôn, mặc dù không nổi bật tại các sân khấu chính; và Neuer cũng rất hay, nhưng khoan đã! Anh ta là một thủ môn, và một thủ môn không bao giờ đạt đến sự hoàn hảo, cũng như luôn luôn bị chỉ trích. Mọi thứ đã được nói ra, giờ hãy chấp nhận thực tế rằng Cristiano Ronaldo đã được chọn là người xuất sắc nhất, và chấm hết. Đâu có gì là vớ vẩn, hoàn toàn không. Báo vẫn bán chạy đấy thôi! Anh ta là một cầu thủ lớn, và "morbo" (sự đua tranh, thù địch) giữa Messi-Cristiano không gì khác ngoài một tấm poster, mà Blatter dù có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Mớ rắc rối này vẫn tiếp tục thúc bách mọi người lao vào cuộc tranh giành người xuất sắc nhất, người dễ mến nhất cho chính mình, và không có cách nào để ngăn chặn. Bởi đó có lẽ là những lá phiếu đáng tin nhất. Hoặc chí ít cũng có giá trị như những lá phiếu của HLV trưởng tuyển Đông Timor, thủ quân tuyển Maritius, nhà báo kia hay nhà báo nọ. Ví dụ, có người sẽ nghĩ, HLV xuất sắc nhất, không bàn cãi, phải là Simeone. Không một ai có thực lực ít ỏi lại đạt thành quả lớn như ông. Song, sẽ có người nói rằng đó phải là Low. Nhưng chẳng phải chúng ta đã cho rằng World Cup không có ý nghĩa gì nhiều đấy sao, ít nhất thì với trường hợp của Cristiano hay Iniesta? Phức tạp quá nhỉ!
Dù sao, gạt qua những chuyện lặt vặt, Cristiano cũng đã rất xứng đáng. Với anh ta đứng ở giữa, dù có xuất sắc nhất hay không, thì quả bóng vẫn cứ là vàng. Chúc mừng! Và dù ai có toả sáng nhất trong đêm Gala, thì chúng ta cũng đã được nhìn thấy một Hercules trong hình hài Cristiano Ronaldo, một "bọ chét nguyên tử" Messi, và đôi găng tay thần sầu Neuer với đôi chân lụa. Ai là người xuất sắc, và ai là người lựa chọn, thì cũng có ảnh hưởng gì đến nồi cơm nhà ta! Không phải thứ gì trong cuộc đời này cũng phải được xếp loại. Và rất ít thứ không có một tiêu chuẩn rõ ràng. Nhưng Cristiano Ronaldo cừ đấy, rất cừ!
José Sámano (El País)
or post as a guest
Be the first to comment.