Kết thúc mùa bóng 2011-2012, Pep Guardiola ra đi. Trên quan điểm cá nhân, tôi không buồn.
Tôi thấy sự ra đi của Pep là cần thiết, Pep đưa tiki-taka đến thật mạnh mẽ cho Barcelona nhưng Pep không đủ độ điên để nâng tầm lối đá này trở nên mạnh mẽ hơn, khỏi phải nói ai cũng biết - Pep là một con người bảo thủ. Bảo thủ từ lối chơi, thay đổi người, đội hình cho đến cách sử dụng Messi. Chính thế mà sự ra đi của Pep là tốt cho Barça. Tôi chỉ tiếc tại sao không phải là gã điên Bielsa mà lại là Tito? Một con người không để lại quá nhiều ấn tượng, tuy nhiên cho đến giờ phút này, có lẽ tôi đã thay đổi phần nào suy nghĩ.
Tito từng nói rằng: "Tôi chẳng thể nào so sánh được với cậu ấy (Pep)", nhưng ít nhất qua những gì Tito thể hiện, ở một mặt nào đó, tôi cảm nhận được cái "Điên" trong ông. Tito nói rằng, lối chơi ở Barça sẽ không thay đổi nhiều vì ông cùng triết lý với Pep, điều này cũng làm tôi thất vọng nhưng cơn gió thoảng Tito ấy đang biến những điều cũ kĩ trở nên mới mẻ và đầy hứng khởi. Có ít nhất 3 điểm tôi thấy ông hơn Pep và nó khiến tôi thật sự cảm thấy thích thú.
"Cái tát đáp trả vào Mourinho" - Đó cũng là tình huống đầu tiên làm tôi có ấn tượng rõ nét về Vilanova. Tại sao? Tại sao Mourinho không tìm đến người chỉ huy tương xứng với đẳng cấp của mình mà lại chọn Tito làm đối tượng tấn công? Câu trả lời có rồi đấy, Tito quay người lại và tặng cho "người đồng nghiệp thân mến" một cái tát đủ đau và đủ ngạc nhiên. Ồ, sẽ ra sao nếu Mourinho móc mắt Pep? Giới truyền thông um xùm, cánh nhà báo vồ lấy Pep với muôn ngàn câu hỏi nhưng cam đoan, Pep lại gãi đầu và kết thúc chủ đề với câu nói đã quá quen thuộc: "Tôi không muốn nói về vấn đề này thêm nữa". Mặc dù camera không lia máy quay để xem lý do Mou tìm đến Tito nhưng chỉ bằng cú đáp trả của mình, tôi cảm nhận rằng chính Tito đang hò hét, cãi nhau cùng đám trẻ của mình, cũng hăng máu như Pinto và chẳng kém gì Valdes. Một HLV lịch sự nhưng dám xù lông để bảo vệ học trò, dám tặng lại cho những kẻ mất dạy những thứ đáng phải tặng. Một HLV như vậy, tôi tin sẽ kích thích tinh thần chiến đấu của Barcelona nhiều hơn một con người nhã nhặn và bình lặng như Pep và một người thầy như vậy sẽ khiến các học trò cảm nhận rõ nét hơn sự yêu thương và đồng cảm trong mỗi cuộc chiến của họ.
Thứ hai là hành động cất Messi trên băng ghế dự bị trong trận giao hữu mới đây thôi. Đúng rồi, đây mới là điểm khác biệt mà tôi tìm kiếm. Messi quan trọng, Messi không thể động đến nhưng Messi cần phải biết ngồi trên ghế dự bị để bảo vệ đôi chân, sức lực và bảo vệ chính Barcelona nữa. Pep dùng Messi như một lá bùa để bảo đảm chiến thắng nhưng tôi hi vọng Tito sẽ khác. Messi vẫn ra sân thường xuyên và nhiều nhất đội nhưng có những thời điểm Messi không nên có mặt trên sân vì những con người khác và vì chính Messi nữa. Tito không mua thêm tiền đạo, ông tạo cơ hội cho Villa, Pedro tìm lại khả năng săn bàn, ông để Tello, Sanchez và Cuenca có nhiều hơn cơ hội phát triển. Một đội bóng mà tiền đạo này ghi nhiều bàn gấp 7 lần tiền đạo khác không phải là một đội bóng hoàn hảo, thật sự nếu mùa bóng năm nay Villa và Pedro có thể ghi được mỗi người 20 bàn thắng, các culé phải cảm ơn Tito rất nhiều.
Cuối cùng là cách xoay tua đội hình. Ơn trời đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi tại sao một trận đấu như vậy mà Pep vẫn đưa ra đội hình mạnh nhất của mình. Đó là một sự đảm bảo quá mức cần thiết cho một chiến thắng mà đôi khi nó không còn cần thiết. Pep nói, đó là sự tôn trọng đối thủ nhưng thực lòng đó còn là điểm yếu của Pep khi ông không dám "Điên", không dám "Phiêu" cùng những lựa chọn mạo hiểm. Tiki-taka là một triết lý bóng đá vị nghệ thuật nhưng để nói Pep là một nghệ sĩ thì hơi phóng đại. Tôi muốn tiki-taka có thêm những nét chấm phá của những người dám làm, dám chịu, dám thua để nâng tầm và biến tiki-taka trở nên biến ảo hơn nhiều nữa. Tito có dám không? Tôi nghĩ là ông dám! Triết lý là từ Pep nhưng với chiếc bút trong tay, người hoạ sĩ Tito chỉ với vài đường nét sẽ thay đổi bức tranh của Barcelona đi rất nhiều. Đó là sự phá cách mà Tito ấp ủ để người ta nhìn và khẳng định đây là Tito và đội bóng Barcelona này là của Tito chứ không phải của Pep.
Bài viết này không xuất phát từ chiến thắng 5-1 (trước Sociedad), bài viết này cũng không viết để bày tỏ quan điểm chiến thuật. Bài viết này chỉ là cảm nghĩ cá nhân của một người đã không hề trao cho Tito niềm tin và đang dần thay đổi suy nghĩ. Với tôi, Tito đã có những điểm hơn Pep rồi đấy, ông "Con người" hơn, mơ mộng và cũng mạo hiểm hơn. Nếu có một bài phát biểu trước gần một trăm nghìn con người tại Camp Nou, tôi tin rằng Tito sẽ không lặp lại câu nói "Hành trình vĩ đại" của Pep.
"Hãy thắt chặt dây an toàn, chúng ta sẽ bước vào một hành trình mạo hiểm và đầy thú vị."
or post as a guest
Be the first to comment.