Từng tham gia viết bài cho một vài tờ báo, vừa qua Xavi đã viết về Luis Aragones, bài viết như một lá thư tri ân của cậu học trò dành cho người thầy kính yêu.
Sau đây là nội dung lá thư:
"Cậu không phải là người Nhật, cậu hiểu ý tôi muốn nói gì mà." Ông ấy nói với tôi vào một đêm nọ. Tôi gặp ông ở phòng khách sạn của mình và tôi mãi nhớ về ông ngày hôm đó. Nhớ rất nhiều. Bởi vì tôi rất yêu quý Luis Aragones. Tôi đã từng trò chuyện rất nhiều với Luis.
Tôi biết khi đó ông ấy vốn không còn được khoẻ, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng ông ấy lại bệnh nặng, lại ra đi nhanh đến thế, rời bỏ chúng ta sớm đến thế, và theo cách chúng ta đã hay biết. "Tôi ổn mà, tôi ổn," Luis trả lời mỗi khi tôi hỏi về sức khoẻ của ông. Tôi thường hay nói chuyện với ông ấy, vì kể từ ngày tôi gặp ông, Luis đã trở thành tấm gương trong mắt tôi. Đoán chừng ông ấy có lẽ là HLV tôi từng dành thời gian nhiều nhất để đàm đạo về bóng đá. Chúng tôi đến căn phòng nào đó và nói hàng giờ liền. Chúng tôi hay nói về bóng đá, đơn cử như: "Xavi, mấu chốt nằm ở đó, chúng ta cần phải chơi như thế". Ông ấy luôn đề cao tầm quan trọng của sự kết hợp những cầu thủ giỏi trên sân, cũng như tầm quan trọng của tâm lý không e dè bất kỳ đối thủ nào cho dù họ có chạy nhanh hơn chúng tôi đến nhường nào. "Cậu và tôi hiểu rõ bóng được chuyền nhanh hơn là họ chạy. Và vì chúng ta chuyền bóng nhanh hơn, chúng ta hay hơn." Luis từng bảo vậy. Những kỷ niệm tôi nhớ nhất về Luis chính là những cuộc chuyện trò, từ ngay trên hành lang, đến một bữa ăn tối, bởi vì Luis luôn để lại một dấu hiệu nào đó trong mỗi cuộc nói chuyện. Và Luis luôn luôn đúng, luôn như thế.
Luis thích nói chuyện tay đôi với các cầu thủ, những giá trị thể hiện ra bên ngoài, ông thích nhìn chằm chằm vào bạn trong mỗi buổi tập, ông ấy sẽ tiến đến và nói: "Cậu trông bết bát thế, cậu đến đây để tập luyện nhưng tôi chẳng thấy cậu đâu. Tôi ghét mấy tay biếng nhác". Nói xong Luis đi chỗ khác. Luis không bao giờ nói dối bạn, ông ấy chỉ nói thẳng, nói thật: "Cậu sẽ không thi đấu tuần này vì cậu đá dở tệ", "Cậu bị mệt vì cái quái gì à?", "Hôm nay các cậu đá hay vãi, tuần này được lên báo cho mà xem", "Cậu nghĩ tôi mút ngón tay như em bé à, tôi trẻ con đến thế sao?" Đó là Luis, rất dễ gần và thật thà.
Tôi nhớ lần đầu tiên ông ấy gọi triệu tập tôi vào đội tuyển. Ông không gọi tôi đến buổi tập đầu tiên của đội, và vào tháng 9, khi tôi có mặt ở Las Rozas, thì tôi thấy Luis đang đợi tôi. "Cậu nghĩ cái khỉ gì thế? Cậu nghĩ rằng cái lão già khốn kiếp này sẽ không gọi cậu, phải không?". Tôi sợ vãi ra quần, và nói: "Không, không, làm gì có, tôi không bao giờ nghĩ vậy, thầy ạ." Và ông ấy, một Luis chất nhất, đáp lại: "Phải, phải, phải, như cậu chơi tôi chứ gì. Được rồi, đi lên lầu, tôi với cậu sẽ nói tiếp chuyện này." Hôm đó chúng tôi nói chuyện cả ngày, và từ ngày đó, chúng tôi chuyện trò với nhau liên tục.
Luis là người vô cùng quan trọng với sự nghiệp của tôi và với lịch sử bóng đá La Roja. Nếu không có ông, sẽ không có những ngày tươi đẹp về sau, không bao giờ có thể. Mọi thứ bắt đầu nhờ Luis, ông tập hợp những con người nhỏ bé chúng tôi lại với nhau, Iniesta, Cazorla, Cesc, Silva, Villa,... Với Luis, chúng tôi cùng làm nên một cuộc cách mạng, chúng tôi đã cùng nhau thay đổi vòng xoay của quả bóng (Xavi dùng từ "fury" trong cách chơi chữ với biệt danh La Furia Roja của tuyển Tây Ban Nha) và Luis cho cả thế giới thấy rằng chiến thắng có thể đạt được bằng thứ bóng đá đẹp. Nếu chúng tôi không vô địch Euro 2008, có lẽ chúng tôi sẽ không thể vô địch World Cup 2010, và nói như thế, chúng ta cũng không thể không nhắc tới Del Bosque, một thiên tài quan trọng khác của lịch sử bóng đá Tây Ban Nha.
Luis có thể là người hay đùa, nhưng ông là người dẫn đường, người mang đến phong cách cho tuyển Tây Ban Nha ngày nay. Tất cả chúng ta cùng nhất trí rằng chính Luis là người nhìn thấy điểm mạnh của chúng tôi, và dám đặt cược vào những người lùn chúng tôi. "Tôi sẽ chọn những cầu thủ giỏi chơi thứ bóng đá đẹp, bởi vì những ai chơi đẹp, chơi hay sẽ vô địch Euro." Và chúng tôi đã vô địch. Ông ấy thông thái và rất dũng cảm.
Xét về cá nhân, Luis đã khiến tôi cảm thấy rằng tôi quan trọng, vào thời điểm lòng tự trọng của tôi là một mớ bừa bộn. Tôi được giao vai trò chỉ huy lối chơi đội tuyển cho dù trước đó ở CLB tôi chưa bao giờ được như thế. "Ở đây cậu là chỉ huy", ông ấy nói, "và tôi là người gánh chịu mọi chỉ trích". Tôi bắt đầu tìm lại sự tự tin trên sân. Tôi được bầu chọn là cầu thủ hay nhất kỳ Euro 2008 cũng chính là nhờ Luis, cho dù ông luôn từ chối. Luis luôn để lại trong tôi những kỷ niệm khó phai về sự ân cần. Tôi từng bị chấn thương trước kỳ World Cup 2006 ở Đức, nhưng Luis vẫn chờ tôi hồi phục. Ông ấy từng đến thăm tôi ở Barcelona, lo lắng cho cái đầu gối của tôi. Vino Paredes (một HLV thể lực) cùng tôi leo lên đỉnh La Mola trong suốt giai đoạn điều trị, còn Luis thì gọi cho tôi mỗi phút một lần. Tôi còn nhớ ông nói: "Gắng lên Xavi, đừng nghủ quên, tôi luôn đặt niềm tin vào cậu."
Từ "bóng đá" trong quyển từ điển nên có một bức ảnh của Luis cạnh bên. Luis là một người đàn ông bóng đá vĩ đại, là hiện thân của bóng đá.
Tạm biệt, người thầy! Và cảm ơn vì mọi thứ. Và thầy ơi hãy nhớ: thầy và con không bao giờ là người Nhật!"
Theo El Pais
or post as a guest
Be the first to comment.