Đó là đầu đề bài viết của ngòi bút Emilio Perez de Rozas (trên nhật báo Sport) trong Chuyên mục “La Ultima” (tạm dịch “Phút chót”). Chắc hẳn đa số chúng ta không biết được tại sao người ta lại gọi anh là “Lionel”. Sự thật là, Messi đã thừa hưởng cái tên này từ thân mẫu Celia. Bà rất thích Lionel Richie và có khi dành cả ngày để nghe giọng hát ấm áp của ca sỹ này trong những ngày Messi mới chỉ là bào thai trong bụng. Có thể những tiết tấu lúc mượt mà và êm ái, lúc trầm bổng và dồn dập này đã ngấm vào dòng máu của Messi.
Trong suốt 9 tháng ròng, bào thai bé nhỏ đã hấp thụ những tinh hoa của giai điệu âm nhạc và rồi đến ngày “khai hoa, nở nhụy”, người mẹ đã sinh hạ một cậu bé kháu khỉnh. Có thể khi siêu âm, người ta đã phát hiện ra bào thai này (có một vật hình tròn dính vào chân) là “tinh hoa” của những giai điệu đó hay là sự kết hợp tinh tế giữa tình yêu dành cho trái bóng tròn, cho bóng đá, cho âm nhạc và chính những giai điệu đó.
Cũng phải thấy rằng quá trình trưởng thành về mặt bóng đá của cậu bé này chịu ảnh hưởng nhiều từ bà Celia. Chắc hẳn mọi người đều nhớ cú đánh đầu trong trận chung kết Champions League với Manchester United. Sau khi ghi bàn, Messi đã ngửa mặt lên trời với ngụ ý dành tặng siêu phẩm (tuy bạn không cao, không có nghĩa bạn không thể đánh đầu) này cho người mẹ của mình – người đã cho phép cậu nhóc này chơi bóng trong nhà, người đã tha thứ những lỗi lầm khi nhóc ta đã làm hỏng biết bao đồ vật từ phòng khách đến nhà bếp. Cũng chính bà là người dắt cậu đến sân Grandoli thuộc khu La Tablada, miền Nam của vùng Rosario để thỏa mãn nhu cầu được chơi bóng với những người bạn đồng trang lứa. Vào một ngày, biết được rằng đội bóng đá thiếu nhi (dành cho lứa tuổi lên 7) của Grandoli thiếu một cầu thủ, bà Celia đã cố nài nỉ vị huấn luyện viên cho Leo được tham gia vào đội bóng, khi đó nhóc Leo mới chỉ có 5 tuổi. Và huấn luyện viên này đã để ý đến Leo. [B]“Hãy cho nó được chơi bóng”, bà nói với huấn luyện viên, “và nếu anh thấy nó chinh phục được anh, hãy nhận nó vào đội bóng nhé”[/B]. Và cậu bé đã làm cho vị huấn luyện viên hài lòng. Leo vào sân, nhận bóng từ đồng đội và anh cũng chẳng chuyền lại cho họ và cũng chẳng để mất bóng, mặc cho huấn luyện viên ra sức gào thét: “Chuyền bóng đi nhóc, chuyền mau lên”.
[Theo Wikipedia, vị huấn luyện viên này chính là bố của Messi. Lúc đó, ông Jorge Horacio Mess làm huấn luyện viên cho đội bóng địa phương]
“Nếu Messi có khả năng, khát khao, may mắn và ma lực thì những thứ đó sẽ không thể tách rời khỏi con người cậu ta, sẽ luôn hòa trong cậu như hình với bóng, cả ở Barcelona hay tuyển Argentina. Điều làm anh ta hứng thú trong cuộc sống này là chơi bóng, dính vào bóng và luôn để nó ở bên cạnh mình. Những điều khác ư, anh ta chẳng quan tâm đâu. Trong sự vĩ đại của mình, Leo luôn tỏ ra là người rất bình dị”, Juanjo Brau (bác sỹ vật lý trị liệu của Barcelona) đã nói về Messi với sự yêu mến vô bờ.
Chính vì thế mà Messi chẳng quan tâm khi biết rằng mình không có tên trong “Danh sách 100 người có sức ảnh hưởng nhất trên thế giới” do Tạp chí Time bình chọn. Messi chẳng cần đến điều đó. Cậu ta không mong muốn là mình có ảnh hưởng đến bất kỳ ai cả. Duy chỉ có một lần bà Celia cầu xin huấn luyện viên ở Grandoli cho cậu chơi bóng. Nhưng chỉ cần có như vậy mà thôi, một khi được thỏa sức trên sân thì chẳng ai có thể cướp đi trái bóng trong chân cậu nữa. Đó mới chính là Leo Messi, chào đời bằng những giai điệu và đến giờ chẳng ai có thể ngăn những giai điệu đó ngân xa được cả.
Lionel Messi, hẹn gặp cậu ở Bernabeu!
or post as a guest
Be the first to comment.