Khi tôi xem trận đấu giữa Argentina và Chile cách đây vài ngày, tôi có cùng một cảm giác như những lần tôi xem các đội bóng khác trước đây rằng họ không phải là Barça. Suốt trận đấu, tôi cứ luôn trông chờ vào một phép nhiệm màu nào đó, nhưng nó chẳng bao giờ xảy đến. Và tôi vẫn ngồi đó, tiếp tục chờ đợi, thế rồi Argentina ghi bàn, nhưng không một đội nào có thể thực hiện nổi 2 đường chuyền liên tục.
Và tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. "Chuyền đi!", tôi hét, không biết bao nhiêu lần. "Chuyền bóng cho Messi đi!", suy nghĩ này cứ liên tục lặp lại trong đầu tôi. Nhưng trận đấu ấy là một chuỗi dài của những đường chuyền bổng, có đường chuyền thì được, nhưng đa phần đều là những đường chuyền hỏng. Kết quả cuối cùng Argentina thắng 4-1, và chính kết quả đã che giấu đi sự thật ẩn đằng sau – trận đấu dường như là một cuộc đối đầu của hai đội bóng đến từ giải ngoại hạng Anh, cho dù trong đội hình họ có rất nhiều những cầu thủ chất lượng. Quá nhiều đường chuyền bổng và dài, quá nhiều những sai lầm. Thật sự thì trông hai đội rất e dè, thẹn thùng trước quả bóng. Hay là vì tôi đã chứng kiến một thứ bóng đá lạ lùng nào đó!
Chúng ta đã cùng nhau học cách hâm mộ Barça. Chúng ta gần như hồi hộp chờ đợi những trận đấu của họ hơn những trận đấu của chính đội bóng mình ưa thích. Chúng ta cứ ngày qua ngày ca ngợi đội bóng này, nói về những cầu thủ của họ, về lò La Masia, về thứ bóng đá và về triết lý của họ. Trong khi đó, chúng ta không biết rằng FC Barcelona đi vào cuộc sống của chúng ta một cách 'nhẹ nhàng, khoan thai' cũng giống như cái cách mà họ từng hạ gục Manchester United trong trận chung kết Champions League vừa qua. Không thì cũng giống cái cách họ từng "tặng cho Real Madrid của Mourinho sự trải nghiệm của một tour du lịch xuyên Camp Nou qua 5 nốt nhạc".
Chúng ta ít chú ý đến điều đó, nhưng bất thình lình, chúng ta chợt nhận ra mình đang có một Xavi ngay trong căn phòng của mình hoặc một Iniesta đang chạy nhảy trong sân sau nhà. Đội bóng ấy đang sống cùng chúng ta, họ bên cạnh chúng ta trong mọi khoảnh khắc. Họ được nuôi lớn lên từng ngày từ ngay trong tình yêu mà chúng ta dành cho họ.
Chúng ta nói "I like" (Tôi thích) Barça trên Facebook bởi vì chúng ta không có dịp để nói "I love" (Tôi yêu) họ. Chúng ta cũng không thể nói là chúng ta đang yêu say đắm họ. Bởi đó là tình yêu dành cho bóng đá, để rồi nó mới chuyển dần sang tình yêu dành cho Barça. Bóng đá và Barça là một.
Chúng ta nói Barça là "một trong những đội bóng" vĩ đại nhất bởi thỉnh thoảng chúng ta sợ phải nói ra một điều lì lợm từ trong sâu thẳm trái tim mình rằng: Barça là "đội bóng" vĩ đại nhất lịch sử bóng đá. Chúng ta cảm thấy vui mừng khi nghe tin La Masia sẽ mở một chi nhánh tại Argentina. Làm ơn, làm ơn hãy mang những tài năng của chúng tôi đi và nhào nặn họ thành những Messi mới. Chúng tôi không còn biết phải làm gì nữa rồi. Không phải tại Argentina này, nơi mà hệ thống đào tạo trẻ của chúng tôi đang chìm trong khủng hoảng, cũng không phải tại Mexico, Brazil hay Venezuela... Ở đây, chúng tôi chơi một thứ bóng đá khác.
Tại Mexico, những chiếc áo đấu Barça xuất hiện phổ biến hơn bất cứ màu áo đấu nào khác. Tại những quốc gia khác, chúng ta thấy chúng xuất hiện nhởn nhơ trên những con phố, cứ như thể đó là 'đồ vật thông dụng' trên hành tinh này. Chúng ta thấy màu áo Blaugrana trên các bãi biển, dù đó là Mar del Plata, Dakar hay Phuket. Không chỉ màu áo Blaugrana xanh – đỏ quen thuộc, chúng ta còn bắt gặp những màu cam, vàng, xanh lá, tất cả những gam màu thuộc về Barça. Mọi thứ đó đều là của Barça, đội bóng đã làm nên mọi thứ.
Nhưng có lẽ bạn nên biết điều này. Giờ là lúc để chúng ta bắt đầu... ghét Barcelona. Điều này xem ra có vẻ là một động thái bất bình thường, nhưng tôi thật sự không thể nghĩ mình còn có thể làm bất cứ điều gì khác với đội bóng này, một đội bóng mà đã trở thành một sự trừng phạt với chính chúng ta. Dĩ nhiên, ngoại trừ những người hâm mộ của Barça ra thì chúng ta hoàn toàn có thể tránh việc tự đặt câu hỏi rằng: "Có phải tất cả chúng ta (những đội bóng ta yêu thích) hay hơn trước khi hiệu ứng Barça xuất hiện?".
Bởi vẫn còn có một bộ mặt khác ẩn đằng sau vẻ đẹp của Barça. Và bộ mặt khác đó cũng chính là những gì phần còn lại trong chúng ta đang trải qua, và cũng là những gì mà "người thủ lĩnh chúng ta yêu quý" đang chịu đựng. Messi, trong màu áo Argentina, không còn là cầu thủ ngoại hạng của thế giới như khi anh ở Barça. Anh cần phần còn lại của đội bóng ấy để biến anh trở lại là những gì người ta vẫn thường biết đến anh. Và Messi cảm thấy nản lòng. Các fan của anh cũng cảm thấy thế, họ đồng cảm, họ cùng chịu đựng cảm giác ấy với anh, hoặc thay cho anh. Các fan của Barça có thể cũng cảm thấy thế thay cho anh.
Nhưng "hiệu ứng Barça" không chỉ dừng lại với Messi, trái lại, xuất phát điểm của nó chính là anh. Tây Ban Nha đã bị chỉ trích rất kịch liệt trong suốt kỳ World Cup diễn ra, chỉ vì lí do họ không 'trông giống' Barça. Xavi, Iniesta và đồng đội đã phải chịu trận thua ngay từ đầu trước Thụy Sĩ, để rồi sau đó họ liên tục chỉ thắng với cách biệt 1 bàn cùng một lối đá ì ạch trình diễn trong suốt giải đấu. Tây Ban Nha không phải là Barça. Và cũng chỉ nhờ danh hiệu vô địch World Cup mới giúp họ che đậy được sự thật đó. Rồi nữa, Dani Alves là gã nào? Có phải anh ta là một hậu vệ cánh phải không? Hay là một cầu thủ chạy cánh? Hoặc là một chiếc phi cơ? Có lẽ bản thân anh cũng cảm thấy thất vọng khi thi đấu trong màu áo tuyển Brazil. Trái bóng chả bao giờ tìm đến chân anh ta theo cách như mọi khi. Sự bọc lót, hỗ trợ của những người đồng đội cũng không giống như anh trải qua tại Barça. Cả những sức ép cũng như những đường chuyền, tất cả đều rất khác.
Vì vậy, rõ ràng là cỗ máy Barça gặp trục trặc khi những mảnh ghép của nó 'chia xa' nhau, nhưng ngạc nhiên thay, một khi những mảnh ghép ấy hội chung về dưới một mái nhà, chúng tự động hoạt động trơn tru trở lại. Đã bao lần chúng ta nghĩ về Messi, sau khi kinh qua biết bao thất vọng cùng tuyển quốc gia sẽ biến thành một giống virus nào đó để rồi quay sang hoành hành toàn bộ cỗ máy xuất sắc nhất thế giới? Chúng ta sẽ nghĩ "Barça sẽ không còn như trước nữa". Nhưng không, họ tiếp tục làm tốt công việc của mình như thể không có gì xảy ra, vớii một tư thế đĩnh đạc ngẩn cao đầu và một trái bóng lúc nào cũng quyện chặt vào đôi chân.
Pep Guardiola chưa thể rời Barça vào lúc này vì ông biết rằng một khi mình làm thế đó cũng chính là lúc sự nghiệp của ông sẽ xuống dốc. Ông vẫn còn có thể giành thêm nhiều danh hiệu nếu ra đi, nhưng đội bóng khi đó của ông sẽ luôn luôn, luôn luôn bị so sánh này nọ với Barça của ông ngày trước. Barça giờ đây cũng đang xuất khẩu ra bên ngoài lãnh thổ Tây Ban Nha những 'bí quyết' của nó. Roma kí hợp đồng với Luis Enrique, rồi sau đó là Bojan Krkic. Nào, mọi người cùng bắt tay tạo nên những 'bản sao' của Barça. Nhưng không, họ sẽ không thể làm được. Không một ai có thể làm được.
Chúng ta tiếp tục phân tích từng cầu thủ của Barça, những cầu thủ tưởng chừng như thật bình thương khi họ không phơi bày hết tất cả tài năng của mình trong màu áo tuyển quốc gia. 'Siêu năng lực' của họ chỉ thật sự trỗi dây khi tất cả cùng nhau rũ bỏ mọi thứ, khoác lên mình chiếc áo Blaugrana, khi tất cả cùng tụ hội về một điểm dường như duy nhất trong vũ trụ này. Các hành tinh cùng gióng về Camp Nou. Phần còn lại chỉ như một hố đen khổng lồ đang tự nuốt chửng, làm héo hắt lấy chính mình. Còn Barça, Barça là vụ nổ Big Bang. Chúng ta thậm chí chưa thể bắt nhịp kịp vào trận đấu của họ khi mà cỗ máy đó đã bắt đầu vận hành. Chúng ta dường như chỉ là những 'năm ánh sáng' xa vời khỏi đội bóng này nhưng thật sự thì chúng ta lại cảm nhận thấy họ đang ở rất gần mình.
Giờ thì chúng ta bắt đầu hiểu ra rằng trong khi mọi người đang cố gắng bắt chước Barça và nhận những thất bại thảm hại, thì Pep lại đang cách tân cỗ máy của ông, ở ông là một sự sáng tạo không ngừng nghỉ. Ông đang mơ tưởng về một sơ đồ chiến thuật 3-4-3 và đã bắt đầu chạy thử nó. Giờ đây, Pep có thể được so sánh với Steve Jobs khi nói đến phạm trù của "tinh thần sáng tạo". Pep ra quyết định và cả thế giới theo sau ông, cố gắng bắt kịp ông, cố gắng sao chép ông, và chẳng ai thành công. Có lẽ mùa giải tới Pep sẽ sử dụng Mascherano như một tiền đạo, hoặc kéo Messi lùi về chơi trung vệ. Và thế là chúng ta cũng sẽ bắt chước như thế khi để họ chơi ở những vị trí ấy tại tuyển quốc gia. Nhưng kết quả sẽ chẳng bao giờ giống nhau. Thế là chúng ta lại tiếp tục râm ran câu chuyện "Lối chơi của Barça khác với các đội tuyển khác như thế nào".
Mẹ kiếp Barça! Tôi chỉ ước rằng mình chưa bao giờ được chứng kiến đội bóng này chơi bóng. Nhưng sau đó, tôi chợt nhận ra rằng điều đó chỉ là một "giấc mơ không thể". Đó như thể một "mối tình tuổi mới lớn", bạn 'mân mê' những vết thương lòng không có thật, hoặc không bao giờ được tạo ra. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ được như Barça. Barça không có tội mà như có tội!
Mẹ kiếp Barça! Họ đang 'xâm lăng' chính chúng ta, họ 'để' chúng ta cảm thấy không thể thỏa mãn với bất cứ thứ gì mà chúng ta từng yêu thích trước đây. Họ khiến chúng ta nghĩ một cách đơn giàn rằng bóng đá thật giản đơn, còn các cầu thủ của họ là những đấng siêu phàm và rằng hàng phòng ngự chắc chắn nhất lại là chướng ngại dễ vượt qua nhất, đối với họ.
Martín Mazur (El Gráfico)
or post as a guest
Be the first to comment.