Để ngợi ca Leo, chẳng bao giờ là thừa, để nói lên một lời cám ơn về tất cả những gì anh mang lại cho bóng đá, sẽ chẳng bao giờ là muộn và Quả Bóng Vàng thứ 3 này – chắc chắn thế - cũng sẽ chẳng bao giờ là đủ với Leo, đứa con đặc biệt của thế giới túc cầu. Người luôn chơi bóng như thể không còn có ngày mai ấy đã biến cái tên Messi trở thành một thách thức lớn lao cho những ai muốn giành Quả Bóng Vàng từ tay, không, từ đôi chân thiên tài của mình.
Thật kỳ lạ, chàng trai ấy luôn biến những sân cỏ từng ghi đậm dấu giầy mình thành những mảnh đất màu mỡ để tự mình tiếp tục những cuộc chinh phục. Anh không chán, luôn hứng khởi để ra sân trong một phong cách mạnh mẽ nhưng không hề phô trương. Thuyết phục được người xem bằng chất thiên tài và can đảm trong từng bước chạy. Thật dễ dàng tìm thấy bản thống kê đáng nể về Messi như số bàn thắng, những đường chuyền quyết định cho Barça. Những số liệu ấy biết nói, và thực tế chúng nói lên rằng năm nay, anh đoạt Quả Bóng Vàng là điều dễ hiểu vì số 10 của Barça nổi bật nhất trong mọi giải đấu mà CLB anh vô địch. Nhưng có điều mà các con số khó đong đếm ở Leo đầy đủ được: Tinh thần của một đấu sĩ và sự ổn định ở một trình độ không thể tin nổi trong vai trò của một chân sút, chân chuyền lẫn thủ lĩnh tuyến đầu ở Camp Nou. Anh vẫn chưa thấy đâu là chiếc “phanh” của cuộc đời mình.
Chẳng có chiếc cúp nào với Messi là xa lạ trong mùa giải 10-11 vừa rồi, anh đã giành được mọi vinh quang cùng Barça từ 2 năm trước. Leo không phải nhạc trưởng của đội như Xavi, không là thủ lĩnh tinh thần như Puyol, Messi cũng không mang dòng máu TBN như nhiều đồng đội La Masia khác, nhưng chắc chắn anh là biểu tượng số 1 của Barça hiện tại về ý chí đấu tranh và là tấm gương chói ngời về tư duy cầu tiến mà sự thăng tiến qua mỗi mùa và số trận ra sân cũng tăng dần theo năm tháng là minh chứng rõ nhất. Đừng nói hay như Messi, hãy nói ổn định như Messi. 5 năm liên tục, anh ở trong top 3 của các cuộc bình chọn Quả Bóng Vàng và quá khó để đứng vững ở ngôi vị số một trong ba năm liên tiếp, phải thế không?
Anh không bao giờ e ngại tranh đấu, nhưng chỉ với chính mình. Leo mang trong mình tính khiêm tốn và hòa đồng như những đàn anh ở Barça ngoài sân, nhưng vô cùng “ngạo mạn” trong sân. Một Messi “ích kỷ” đến không ngờ khi dù là chân chuyền kinh điển của Barça, Leo vẫn ghi quá nhiều bàn và những đường đưa bóng của anh cũng khiến bao người khen ngợi. Nghĩa là dù chẳng làm bàn, thì một đường ban quyết định của anh cũng dành lại rất nhiều lời thán phục. Một cái tôi lớn lao và ngạo nghễ, luôn bắt mọi người phải chiêm ngưỡng mình, bắt mọi đối thủ phải e sợ và ngưỡng mộ mình. Và trên hết, anh “bắt” những tên tuổi lẫy lừng như Xavi, Iniesta, Alves vui vẻ phục vụ mình, như cái cách anh phục vụ người xem. Điều đó không dễ đâu, không bao giờ, dù ở Camp Nou, sự hòa đồng là điều cần thiết. Ai cũng vui khi được chơi bóng cùng Messi, anh giỏi quá, và có lẽ, đã mê hoặc tất cả bởi sự cần cù và luôn hướng về phía trước.
Chỉ có một Leo!
Bây giờ thì anh sẽ sánh ngang với Cruyff, Platini và Van Basten về số Quả Bóng Vàng, nhưng anh trẻ hơn những huyền thoại ấy khi đạt được thành thích này. Người ta chưa thích gọi Messi là huyền thoại lắm, chẳng phải vì anh không xứng đáng với hai từ ấy, cái chính, anh còn trẻ quá và chẳng ai muốn Leo dừng lại. Hãy để thời gian phủ lên Leo một bức màn mà khi nhìn anh, không còn trực tiếp trên những thảm cỏ nữa mà qua hồi ức, mọi người sẽ ngợi ca Leo với rất nhiều mỹ từ. Cũng phải thôi, hồi ức bao giờ cũng làm sống dậy những cảm xúc lung linh cả.
Một cú đại bác xé lưới M.U trận chung kết Champions League, cú đúp ở Bernabeu loại Real tại bán kết, quá nhiều những cú đúp, hat-trick vào lưới các đội khác. Anh hoàn thiện mình ở một đẳng cấp mà hiện giờ chưa ai theo nổi và vẫn còn để ngỏ những kĩ năng cần tiếp tục được trau dồi như sút phạt hay sút đều cả 2 chân (có cần không nhỉ?). Và điều cốt yếu nhất mà Leo luôn cần duy trì: thể lực. Một dạng nền tảng sức khỏe phi thường vì nó là kết tinh của tố chất thiên bẩm và sự thông minh trong phân phối sức suốt 90 phút. Messi có thể tăng tốc ở những phút cuối trận vẫn với tốc độ cực kỳ.
Anh vẫn ít nói quá, trầm lắng quá, dấu tất cả những cảm xúc vào trái bóng và trận cầu để rồi hay bật khóc mỗi khi nhận một thất bại đau đớn. Leo có thể chẳng bao giờ là thủ lĩnh của Argentina theo cách mọi người mong đợi. Nhưng có hề gì vì Messi là mẫu người chừng nào còn đá bóng, vẫn luôn gieo vào lòng người niềm hy vọng. Mà thời gian chưa phải là điều gì xa xỉ với Leo, người mà nếu cứ chơi thế này vài năm nữa, chắc chắc sẽ khai sinh ra một thời đại của riêng mình, thời mà bóng đá thế giới trước và sau khi có Messi, một tay chinh phục khắp lối mà không cần tấm bản đồ của thời đại.
Chúc mừng Leo!
Huỳnh Anh
or post as a guest
Be the first to comment.