“Con trai, con cũng giống như Abidal vậy, anh ấy cũng bị bệnh ở gan và anh ấy cũng đã phẫu thuật thành công đấy thôi, ngày mai khi con tỉnh dậy, con cũng sẽ khoẻ mạnh như anh ấy vậy, con trai à!” Đó là những gì tôi có thể nói với đứa con trai 15 tuổi của mình, tôi đã hoàn toàn bị sốc, thật sự sốc bởi điều khủng khiếp mà các bác sĩ nói với tôi cách đó chưa đầy 2 phút, rằng thằng bé sẽ phải phẫu thuật…
“Bố ơi, bố mua cho con chiếc áo của Abidal nhé, con sẽ chiến đấu như anh ấy và giành lấy chiếc cúp Champions League của riêng mình,” thằng bé đáp lại lời của tôi. Nó không khóc khi tôi nói với nó về ca phẫu thuật. Nó là đứa duy nhất không khóc…
Thằng bé được đưa vào phòng mổ với chiếc áo Barcelona với cái tên Abidal in trên đó, nó đặt chiếc áo phía ngay trên đầu mình, cạnh đầu giường, cứ như thể đó là bùa hộ mệnh linh thiêng nhất nó có. Trong suốt những ngày sau đó nằm lại tại bệnh viện, chiếc áo Abidal vẫn không lúc nào rời khỏi vòng tay thằng bé.
Một tuần sau ca phẫu thuật, trong một cửa hàng, tôi bắt gặp Abidal, người mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có dịp gặp ngoài đời. Tôi đã nói với anh ấy về chuyện đứa con trai mình và tôi lấy chiếc điện thoại ra, đưa cho anh ấy xem bức ảnh chụp con trai tôi đang nằm trên giường bệnh với chiếc áo đấu Abidal trong tay. Tôi cảm ơn và nói với Abidal rằng chính anh ấy đã truyền sức mạnh để con trai tôi đối chọi với căn bệnh quái ác. Chính Abidal là hình mẫu mà con trai tôi đã học tập… Tôi cũng đã kể cho con trai tôi nghe về chuyện mình đã gặp Abidal như thế nào, và thằng bé nói với tôi là “Con muốn được gặp Abidal.”
Năm tháng sau ca phẫu thuật, vào thứ Năm, ngày 05/01 vừa qua, một số cầu thủ của FC Barcelona đã đến thăm các trẻ em ở một số bệnh viên của địa phương. Và tại bệnh viện mà con trai tôi đang điều trị, chúng tôi được đón Puyol, Alexis và Abidal. Thật may mắn là có một cô y tá đã dẫn Abidal đến với căn phòng của con trai tôi… Khi Abidal bước vào, anh ấy đã tiến đến và ôm lấy con trai tôi, thằng bé ôm lấy anh ấy và nó khóc nức nở. “Mạnh mẽ lên nào chàng trai! Em thật tuyệt vời! Anh cũng từng như em và anh đã đánh bại được căn bệnh, và giờ anh đã lập một quỹ hỗ trợ để giúp những bạn cũng như em đương đầu với bệnh tật và còn nhận những lá thư chia sẻ từ các bạn ấy nữa đấy!” Abidal đã nói như thế với con trai tôi… Trong sự trìu mến, dịu dàng và cảm thông, anh ôm chặt con trai tôi trong 10 phút!
Rồi thật bất ngờ, Abidal tháo lấy chiếc đồng hồ Rolex Daytona (có giá khoảng hơn 30.000 USD) khỏi tay mình và bằng một giọng nói ân cần, anh bảo với con trai tôi rằng: “Đây, em hãy giữ lấy nó. Phía sau mặt đồng hồ có khắc tên của anh.” Tôi đã cố để từ chối món quá vô cùng đắt giá ấy từ Abidal nhưng không thể khiến anh ấy hồi lại. “Đấy không phải là những gì tôi thật sự cần. Điều duy nhất tôi mong ước là cậu bé sẽ cảm thấy hạnh phúc!”… Đó là những lời mà Abidal đã thốt ra trước khi tôi và anh ôm nhau chào từ biệt và Abidal tiếp tục cuộc hành trình đến viếng thăm những phòng bệnh khác của mình. Tôi lặng nhìn đứa con trai của mình và tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được phút giây niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt thằng bé ngày hôm đó, niềm hạnh phúc mà Abidal ao ước con trai tôi sẽ nhận được.
Và bạn sẽ không biết đâu, cứ mỗi đêm, thằng bé lại kéo cây đèn bàn cạnh giường lại và nó rọi vào mặt sau chiếc đồng hồ, để rồi những ngón tay nhỏ xinh của nó cứ mân mê một cách thích thú cái tên “Abidal” khắc trên đó. Tôi và vợ tôi không biết phải làm gì để có thể cảm ơn tấm lòng bác ái và sự vị tha vô bờ bến mà Abidal đã dành cho con trai tôi. Điều nhỏ nhoi nhất tôi có thể làm chính là viết bức thư này.
Không một liều thuốc nào có thể hiệu quả bằng chuyến viếng thăm của những cầu thủ Barcelona, chính điều đó đã giúp cho tinh thần và tâm trạng của những đứa trẻ ở bệnh viện này phấn chấn lên rất nhiều. Đó cũng chính là minh chứng hùng hồn nhất cho giá trị “còn hơn cả bóng đá” mà Barcelona mang lại. Chúng tôi yêu mến Pep, chúng tôi yêu mến Messi, Xavi, Iniesta, Puyol, nhưng cho dù điều gì có xảy ra thì Eric Abidal vẫn mãi luôn là thần tượng của gia đình tôi. Với chúng tôi, anh ấy còn hơn cả một cầu thủ. Chính anh là người đã mang đến sức khoẻ, nghị lực cho những trẻ em mang bệnh và mang đến cho chúng tôi, những bậc làm cha làm mẹ sự tự tin và sức mạnh để cùng con chống chọi lại bệnh tật!”
J. Garicia Serra (Barcelona), bức thư gửi đến tờ La Vanguardia
or post as a guest
Be the first to comment.