Mọi người thường nói "cái gì đến nhanh thì đi rất nhanh", tôi đã suy nghĩ về điều này rất nhiều. Anh và tôi đến với nhau nhanh như vậy liệu có ra đi nhanh như người ta vẫn thường nói ko? Nhưng tôi tự nhủ, anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh,"những người giống nhau dễ nhận ra nhau", chúng tôi là của nhau nên điều đó là điều tất yếu, thời gian trước khi gặp đc nhau đó chính là khoảng thời gian chúng tôi chờ đợi nhau, chờ đợi như thế là đủ. Nhưng...mọi chuyện ko đơn giản như người trong cuộc vẫn nghĩ. Tình yêu của anh quá mong manh để anh dễ dàng bước đi bỏ lại tôi đến bên người con gái khác. Tôi sụp đổ, đau đớn khi anh nói tình yêu kia mới chính là tinh yêu mà anh muốn có, tôn thờ..tôi đã rơi ko biết bao nhiêu nước mắt, trên con đường này giờ chỉ còn mình tôi bước đi.. anh như dòng sông trôi qua cuộc đời tôi hờ hững, nhẫn tâm. Tôi gào thét, níu kéo nhưng anh vẫn rời xa tôi...tôi ko thể níu giữ con người mà trái tim ko thuộc về tôi...Những lời hẹn ước với anh như cơn gió thoảng qua, với tôi là những vết thương ko biết đến khi nào mới nguôi ngoai...tôi muốn đi đến một nơi thật xa, nơi mà tôi ko phải nhớ đến anh, ko phải đau khi suy nghĩ về anh, nơi tôi có thể chôn kín tình yêu của mình...
Anh đi nhanh như lúc anh đến vậy...
Tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim tan vỡ của em, anh có biết ko?...