Những cảm nhận trong tôi !!!
Nếu ai hỏi tôi điều gì tiếc nuối nhất trong cuộc đời thì tôi sẽ trả lời là … chưa biết. Nhưng nếu để hỏi là khoảnh khắc anh tiếc nuối nhất thì đó sẽ là việc tôi không trực tiếp chứng kiến Barcelona yêu dấu đăng quang trong một mùa giải thần thoại ở mùa 2008-2009. Có một chút buồn và thất vọng trong đó.
Ngày
12-02-2009 sẽ là một ngày mà tôi không bao giờ quên được, khoảnh khắc trên vai cái ba lô, bộ đồ quân phục, bỏ lại sau lưng gia đình, bè bạn, đội bóng và một mùa giải tuyệt vời đang chuẩn bị vào giai đoạn đẹp nhất, cảm giác thật là buồn bã, thất vọng tột cùng. Còn đâu những ngày tháng rong đuổi theo trái bóng ở khắp các nẻo đường cùng anh em, còn đâu những lần offline với những trận cầu đầy ý nghĩa.
Cảm giác này tưởng chừng sẽ theo tôi suốt 2 năm trời quân ngũ. Nhưng may mắn thay là không, cho đến khi tôi gặp được một anh tiểu đội trưởng, chừng 29 tuổi, một fan của bóng đá đẹp, một người cũng rất thích Barca và chính xác hơn là một fan của … Arsenal
. Khi vào mùa giải đầu tiên trong quân đội, sau trận đấu, hai anh em ra ngồi tâm sự, anh hỏi :
- Em là fan đội nào thế ?
• Không đội nào hết anh à, em là 1 cules.
- Là gì?
• Là cổ động viên trung thành của Barcelona.
- Ô, anh cũng thích Barca lắm, thế bữa nào hai anh em mình đi xem.
• Được hả anh, có bị phạt không?
- À, anh dẫn đi mà, chú lo gì.
Hehe, thế là xong, lúc đó ánh sáng đã trở lại. Lượt đi trận tứ kết Barca – Bayern, tôi đang say sưa ngủ, cũng không nghĩ là anh này sẽ đến kêu mình. Đột nhiên, có ai đó gọi mình dậy, quăng cho bộ đồ dân sự, nói nhỏ : “Tới giờ rồi ku, đi thôi”. Như mở cờ trong bụng, tôi choàng tỉnh như chưa từng ngủ, mặc nhanh bộ đồ và đi theo anh ra cổng. Vừa yên vị tại chỗ, đang loay hoay kêu gói thuốc và nước do đến trễ vài phút và quán rất đông thì “Goalllllllll” Messi vừa ghi bàn, tôi quên hẳn gọi nước vội hú lên một tiếng “Yeahhhh”, cả quán nhìn lại tôi, vì hôm đó họ chỉ chú ý đến trận cầu giữa Liverpool và Chelsea. Ngồi xuống kềm chế sự sung sướng lại thì BÙM, Eto’o ghi bàn, cứ thế cho đến hết trận, lần đầu tiên như thế, thật không còn gì có thể so sánh được. Về tới giường, hiển nhiên là tôi không ngủ và sáng hôm sau làm việc, tập luyện như một super man chính hiệu. Tiếp sau đó, khi sắp tới trận siêu kinh điển lượt về có tính chất cũng căng thẳng không kém, tôi lại rủ anh tiểu đội trưởng đi cùng, tất nhiên là anh đã không từ chối. Đêm đó, do chỉ còn vài ngày nữa là chia quân nên chúng tôi đã cùng nhau thác loạn với một chút men rượu rồi kéo cả đám đi xem bóng đá. Do buổi ăn chơi kết thúc sớm quá nên anh em bàn với nhau ngủ lấy sức, tôi giao nhiệm vụ cho một thằng bạn dặn báo thức vì nó có đem theo đồng hồ. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, “Ôi mẹ ơi, đã 6h sáng rồi”. Tôi rất muốn trách móc thằng ku kia nhưng ngặt nỗi lúc đó nó còn chưa tỉnh nổi. Quay sang hỏi anh tiểu đội trưởng, anh lại nói là hôm qua đánh bài nên quên gọi tôi, có tức không cơ chứ.
• Thế anh có biết tỷ số không anh?
- Sáng anh nhắn tin xem kết quả thì mới biết là …
• Là sao anh?
- Barca của chú ăn 6-2 lận
Oaaaa. Niềm vui vỡ òa, và lần này siêu nhân Gao lại xuất hiện trong tôi, thêm một ngày sung sức.
Tôi đang mơ tưởng về vài lần đi coi tiếp nữa, nhưng ôi không, cơn ác mộng thứ hai lại xuất hiện. 05-05-2009 tôi hết 3 tháng quân trường, tiếp tục chuyển xuống Biên Hòa để chờ ra Bắc học chuyên môn, tôi vẫn cứ mơ mộng nhưng ở dưới đó không có thêm một anh tiểu đội trưởng tốt bụng nào cả. Thời gian đó như một cơn ác mộng, không điện thoại, sau chương trình thời sự lại không xem được tin thể thao. Khi nhà tôi lên thăm, tôi chỉ biết tuần sau đó sẽ diễn ra trận đấu quyết định với Chelsea tại Stamford Bridge. Thế là một kế hoạch được vạch sẵn ra, kế hoạch A : “Đương nhiên là sẽ trốn trại để xem bóng”, nhưng hỡi ôi, trời không chiều lòng người, ở nơi đó phải qua hai cái cổng với dây kẽm gai và tụi lính gác dữ dằn và tôi lại là lính mới, thế là phá sản. Kế hoạch B được thực thi, đêm đó tôi thức khuya chờ đến trận đấu. Đến giờ, tôi lẻn xuống phòng mấy tay sĩ quan xem ké. Một cảnh tượng đáng chán diễn ra trước mắt, đó là … cúp điện. Tôi buồn bực và đành phải lên giường yên giấc. Sáng hôm sau, tôi thức dậy lẻn sang phòng mấy tay sĩ quan xem kết quả, ôi một sự thật tuyệt vời, Barca yêu dấu đã vào chung kết. Vậy là chỉ còn trận chung kết nữa thôi, lúc đó chắc mình ở ngoài Hà Nội rồi, làm sao xem đây ????
20-05-2009, chuyến tàu đem tất cả chúng tôi ra ngoài Bắc với những nỗi buồn, sự lo lắng, bứt rứt về những gì chưa thực hiện được.
22-05-2009, tàu đã ra Hà Nội, mọi thứ đều lạ lẫm, con người mới, đơn vị mới, cấp trên mới, tất cả đều mới, và quan trọng hơn là trận chung kết chỉ còn khoảng 1 tuần nữa là bắt đầu, tôi phải làm sao đây???. Người ta thường nói “Trong cái khó ló cái khôn”, tôi vét chút tiền còn ít ỏi của mình, mượn thêm tiền thằng bạn thân và sắm một cái …. máy nghe đài. Sau gần một tuần đào ao, lấp ao, cuốc ruộng, lấy phân bón rau, bắt cá, làm đủ trò thì ngày ấy cũng đã đến. Nhẹ nhàng mở ba lô lấy cái máy ra, đeo tai phone vào và bắt đầu nghe bóng đá. Cảm giác thật khó tả !!! Không hiểu có phải vì kiếp trước ăn ở xấu quá không nữa, nhưng kiếp này những điều tôi thích đều ít thành hiện thực, một lần nữa cục tức lại làm nghẹn cổ họng … cái máy hết pin. Đau thật, lúc đó MU đang tấn công liên tục, tôi đang lo lắng cho đội bóng thân yêu mà rốt cuộc lại không trọn vẹn, lại phải đi ngủ thôi, quá chán nản. Sáng hôm sau, thằng bạn (một MU’s fan) than với tôi :
- Trời ơi ! MU vậy mà thua 0-2 mậy.
• Ủa vậy hả???
- Bó tay luôn đó.
• Hehe! Thế hôm nay tao lại có thêm niềm vui rồi .
- Vui cái gì! Bộ mày hâm mộ Barca à.
• Còn phải nói nữa ba. Xin chia buồn với MU của mày. (cười lớn)
Và thêm một buổi sáng, tôi lại sung sức như một Super Super Man.
Khi bắt đầu chia lớp để học, hằng ngày không biết làm thế nào để xem tin tức, nghe ngóng theo dõi đội bóng thân yêu thì một tia sáng lại lóe lên. Trong thư viện có báo Thể Thao Văn Hóa và mở vào giờ ra chơi cho chiến sĩ đọc, từ đó tin tức tôi cập nhật liên tục, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc đời quân ngũ .
Khi tốt nghiệp, còn chưa biết ngày về, trong khi lại sắp có một trận siêu kinh điển nữa diễn ra, làm sao đây???. Mọi kế hoạch đều tan biến khi biết ngày về trước trận đấu ấy đến 2 tuần, ôi sao quả tạ đã né tôi rồi. Tận hưởng bầu không khí gia đình, bè bạn, thầy cô (20-11), và chuẩn bị tinh thần và thể lực cho trận EC sắp tới. Theo tờ giấy nghỉ phép thì 27-11 phải lên đơn vị rồi mà trong khi đó 29 lại có EC, tất nhiên tôi bèn rủ đám bạn nghỉ đến 30 mới lên, bị phạt thì chịu, ít ra phạt tập thể thì bao giờ cũng vui hơn nhỉ !!!!. Hôm ấy, tại quán café ngay đường Nguyễn Thiện Thuật, Barca một lần nữa lại chiến thắng nhờ bàn thắng của Ibra, thế này thì có bị nhốt vào Container thì cũng chịu thôi. Hehe. Rất tiếc là 30 phải lên nên không thể hòa nhịp với anh em sau trận đấu đó được, một chút thất vọng, nhưng không hề gì, Barca vẫn thắng, đó mới là điều quan trọng nhất.
Cầm tờ giấy nhận đơn vị mới trên tay, tôi mới tá hỏa, thì ra mình lại về Biên Hòa, cái nơi mà mình đã bỏ xui tận mạng khi không xem được cái quái gì từ bóng đá. Khủng hoảng, thất vọng lại xuất hiện trong đầu tôi, ở nơi đó cũng không có sân bóng đá thì một chút niềm vui nho nhỏ cũng không còn, cái này phải nói là “Không đau vì quá đau”. Ngậm ngùi lên xe buýt về chỗ mới, chả ngó ngàng gì tới xung quanh, khi đến nơi lại phải cuốc bộ 4 cây số vào tận đơn vị. Mệt mỏi, nhận phòng, chịu khó nghe lính cũ hỏi chuyện, xong lại đi ngủ. Cũng may lúc đó cũng không có trận đấu nào đáng chú ý cho lắm nên cũng đỡ buồn lâu.
Tháng 2 – 2010, với sự phổ biến của công nghệ 3G, tôi bèn sắm sửa chiếc Nokia N82 để sử dụng, mò mẫm, nhưng tiếc là chỉ xem được mỗi C1 và không thường xuyên xem Barca ở Liga được, thôi thì có đã là mừng. Trận đầu tiên tôi xem trên cái màn hình 2.4 inch bé tý ấy là trận Barca giã Stuttgart 4-0, tuy hơi nhỏ nhưng cũng đủ sức nóng đối với bản thân. Tiếp theo sau là những trận đấu hoành tráng với Arsenal, Messi với cú Pocket đã suýt làm tôi quăng điện thoại vì vui mừng quá độ. Cái N82 vì thế mà hư luôn cục pin chỉ trong 1 tháng rưỡi sử dụng. Lại gặp Mou, 3G đã giúp tôi biết được tin tức này và vì thế trong lòng tôi, máu đã sôi lên, lần này là “phải giã”. Tôi bàn với thằng bạn làm công vụ trên tiểu đoàn, đêm đó cả hai thằng vào phòng giao ban với cái tivi 30”, mở VTV3 và … tắt tiếng. Ôi trời, thế thì còn gì hứng thú nữa đây, hơi bực một chút, định làm điếu thuốc, thằng bạn lại kêu :
“Ông chính trị viên bên đó, để tao mồi cho, bật quẹt lớn tiếng ổng dậy”
Trời ơi, bật hộp quẹt còn không dám bật thế thì sao hòa mình cùng không khí bóng đá được đây. Thôi kệ, xem đã tính sau vậy. 3-1, tôi thẫn thờ và đi nhanh về giường để ngủ. Trong lòng tôi, nhiệt huyết Catalan không bao giờ cạn, một cuộc lội ngược dòng, chắc chắn thế. Lần thứ 2 cũng thế, lần này đỡ hơn, ông chính trị viên đã về nhà do không có ca trực, chúng tôi cũng không ồn ào lắm nhưng ít ra mồi thuốc cũng dễ dàng hơn. 1-0, phải thế chứ, 2-0 Kkric ghi bàn, quá tuyệt vời, tôi múa may như thằng điên, không la hét cũng không đập bàn ghế, chỉ có điều là múa may quay cuồng đầu óc. Bạn tôi rất lạnh lùng :
“Chạm tay mày ơi! Vẫn là 1-0”.
Cái gì thế này??? Tại sao ???? Tại sao???? Hết trận, lại tiếp tục buồn bã chả biết làm gì, loại bởi ai không tức thế mà lại ngay lão Mou này. Có chán không cơ chứ. Cũng may mùa giải kết thúc, và mùa vừa rồi cũng làm 6 cái cup nên cũng mãn nguyện.
World Cup 2010 đến, tôi lại dõi theo bước chân các cầu thủ Barca thân yêu trong màu áo đội tuyển quốc gia. Lần này thì không có gì đặc biệt cả. Đội bóng yêu thích Mexico đã đá tốt, Messi nằm trong top 10 cầu thủ xuất sắc nhất World Cup, và đặc biệt TBN với 8 cầu thủ Barca đã vô địch. Một phần thưởng quá xứng đáng cho họ và phần thưởng rất lớn về tinh thần cho tôi. Hết World Cup, tôi lại nhàm chán với công việc của một quân y kiêm gác cổng, kiêm hậu cần, kiêm cả công vụ. Vào mùa giải, lại không được xem Barca thường xuyên mà chỉ toàn đọc qua báo đài, cứ tưởng sẽ như thế cho đến khi ra quân. Ai dè khi tôi được tin nhận nhiệm vụ mới, là phải đi đo đất quốc phòng (địa chất), tim như thắt lại, ôi giời thế thì thời gian đâu mà đọc báo xem tin của Barca đây cơ chứ. Không ngờ mọi lo toan ban đầu chỉ là vớ vẩn, các anh trong đội đo đạc rất tốt, hiền hòa, có cả laptop để lên net, đặc biệt là cuối tuần rất hay cho về, thế là thời gian ấy, tuần nào được về là tôi lại được dõi bước theo đội bóng thân yêu của mình và ..... .FCBSG .
Siêu kinh điển lại đến, lần này với tư cách một quân nhân sắp ra quân, tôi chẳng còn gì phải sợ mà quyết định rằng sẽ tiếp tục chiến đấu cùng anh em một lần nữa. Gom góp tiền khi lãnh thâm niên, tôi chui lỗ hổng ở cái tường rào, nước hơi bẩn tý, trời tối, chỉ sợ mỗi rắn cắn, nhưng không sao, gặp được anh em và xem Barca thi đấu mới là điều quan trọng nhất. Leo lên chiếc xe ôm, đồng ý với giá 100k, và tiến thẳng về Sài Gòn. Gặp mọi người đông đúc tại Hải Triều, tôi thật sự hạnh phúc, giờ đây cộng động Barcamania đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều, cảm giác nghẹn ngào động lại thật lâu. Trận đấu diễn ra hấp dẫn, Xavi khi bàn khán phòng vỡ òa, Pedro kết liễu Real trong hiệp một, dự đoán về một trận thắng tuyệt vời đã xuất hiện và khi Jeffrén kết liễu Real thật sự mọi thứ ngưng đọng, nhẹ nhàng bước ra quán lên xe của anh Dũng Barchi chở về. Một lần nữa lại lỗi hẹn với anh em, nhưng mọi thứ đều rất tuyệt, và sự mong mỏi ngày về càng xuất hiện lớn hơn nữa.
20-01-2011 : ba lô trên vai, cầu vai trung sĩ, rảo bước rời khỏi Sân Bay Biên Hòa đầy kỉ niệm, tôi nhanh chóng ra cổng có sự hiện diện của người mẹ thân yêu đang chờ đợi. Hai năm là một khoảng thời gian đủ dài để tôi rút ra nhiều thứ, trong đó có hai thứ tôi không bao giờ từ bỏ được : đó là gia đình và Barcelona thân yêu.
Những lời cảm ơn chân thành :
Trong thời gian tại ngũ, người tôi xin cảm ơn đầu tiên đó chính là anh Sơn chủ tịch, anh đã làm mọi thứ để một người xa quê, xa cộng động Barcamania như tôi không phải bỡ ngỡ khi trở về, là anh Barchi ; người đã không ngại đường xá để chở tôi về xem EC, là chú Thịnh R10, người đã chở tôi về trong lần đi EC ở quán Bóng Đá Số. Và một người nữa tôi đã cám ơn tới anh Sơn zikzak, người không ngại đường xa đã giúp tôi rất nhiều lúc tôi ở ngoài Hà Nội. Và cuối cùng tôi xin cám ơn tới tất cả các anh em trong FCBSG, có thể tôi là một trong những người đặt gạch xây móng nhưng chính các bạn mới là người quyết định và vẽ lên một chỉnh thể hoàn hảo của cộng động FCBSG như ngày nay. Mong rằng dù bất cứ hoàn cảnh nào, bất cứ nơi đâu, chúng ta vẫn luôn hướng về một mái nhà chung FC Barcelona nhé.
Bản tin trên trang chủ:
FCBSG trong tôi: Những cảm nhận trong tôi