VanHelsing
Juvenil A
Cho mùa giải đi vào lịch sử
[center:c086f04675]
[/center:c086f04675]
Địa điểm: Estadio Olimpico, Rome, Italy.
Thời gian: 1h45 - 28/05/2009
Barcelona - Man United, 2 cái tên quá đủ cho cả một mùa giải chờ đợi của bóng đá châu Âu, cho trận đấu lớn nhất trong năm của bóng đá thế giới, cho những hi vọng, những khát khao, những đam mê cháy bỏng không bao giờ bị dập tắt...
Ngày 28/05 tới đây, Barca và M.U sẽ hiên ngang tiến ra thảm cỏ Olimpico, bỏ lại sau lưng cả châu Âu nhìn họ bằng những ánh mắt ngưỡng mộ có, thán phục có, và ghen ghét cũng có. Với M.U, đó là kẻ thống trị tuyệt đối nước Ý Inter Milan, là Porto ranh ma và đầy kĩ thuật, là Arsenal non trẻ nhưng đầy nhiệt huyết. Còn Barca, đó là quyền lực của bóng đá Pháp Lyon, là kẻ đầu sỏ Bundesliga Bayern Munich, là Chelsea đang thăng hoa, mưu mô, toan tính, nhiệt tình và cũng đầy thực dụng của Hiddink. Họ đã thi đấu, đã cống hiến, đã biết vượt qua những giây phút khó khăn nhất để rồi điền tên mình lên bảng tỉ số tại sân vận động có sức chứa hơn 80000 chỗ ngồi, vào một đêm cuối tháng 5 này. Với M.U, đó là cú rocket từ hơn 30m của Ronaldo vào lưới Porto. Với Barca, đó là khoảnh khắc ra chân thiên tài của Iniesta vào khung thành của Cech. Và giờ, họ đến Rome, mang theo những kì vọng lớn lao của cả thành phố, cả đất nước, và tất cả những người hâm mộ họ trên thế giới này.
[center:c086f04675]
[/center:c086f04675]
Cả 2 đã vượt qua những cái dớp khắc nghiệt của mình trước khi đến Rome. Với M.U, đó là cái dớp không thể đi xa hơn vòng 1/8 của các nhà ĐKVĐ trong 3 năm gần đây, là cái dớp bị loại của những đội bóng vượt qua Inter, là cái dớp không thể đi tiếp sau khi bị cầm hòa trên sân nhà. Với Barca, đây thực sự là mùa giải mà những chiến binh Catalan đã vượt qua tất cả mọi tai ương trên tất cả mọi đấu trường. Đó là Aletico rắn mặt, là Villareal ngoan cường tại Liga. Tại Champions League, đó là Chelsea mưu mẹo, là muôn vàn khó khăn khi bị cầm hòa tại sân nhà, và bị dẫn trước từ phút thứ 9 trên sân khách, trước đối thủ chơi kín kẽ và tỉnh táo như những con robot. Họ đã vượt qua tất cả để đến Rome, với những sự trùng hợp kì lạ. Và điều ấy đã vẽ ra trong đầu người hâm mộ hình ảnh về một trận Chung kết trong mơ, với những màn trình diễn ngoạn mục, lãng mạn, đam mê, bay bổng của 2 bên, với thật nhiều những pha tấn công, những bàn thắng. Đó quả là 1 cái kết đáng được chờ đợi cho 1 trận Chung kết, của 1 giải đấu lớn như Champions League.
Nhưng...
Chung kết trong mơ có lẽ chỉ là...trong mơ. Bởi M.U không phải Arsenal, không phải Real, và càng không phải Barca. M.U bây giờ là 1 tập thể lạnh lùng và đầy toan tính. Ferguson chẳng dại gì mở thế trận trước một đối thủ đã ghi tới gần 150 bàn thắng trong chặng đường đã qua của mùa giải (tính đến ngày 09/05/2009), một đối thủ đã nghiền nát những Bayern, Real Madrid..., đã quay Chelsea chóng mặt ở lượt đi, đã trừng phạt chính Chelsea chỉ bởi một tình huống lơi lỏng duy nhất. Con cáo già nhai singgum ấy chắc chắn sẽ bê nguyên xi những gì Hiddink đã áp dụng đến Rome. Đó là phòng ngự số đông ở sân nhà, không ngần ngại đá rắn, rình rập, chờ đợi, có thể là 1 cú sút xa (Ronaldo?) để quyết định trận đấu. Những toan tính của ông ta càng có cơ sở khi Barca sẽ tiến vào Olimpico cùng đôi cánh và hàng phòng ngự rách nát, với bộ đôi A-A (Alves-Abidal) phải làm khán giả, và tình hình chấn thương của Marquez đang rối tinh rối mù. Sự đời thật oái oăm. Khi Barca phải đối đầu với con voi rừng Drogba, Pep đã phải sử dụng cặp trung vệ mới toe: Touré-Piqué. Còn giờ, khi trước mặt là 1 đối thủ có thiên hướng tấn công biên, thì đôi cánh của Barca lại te tua. (Tiếc cho Alves, anh đến Barca, ấp ủ ước mơ 1 ngày được chơi trong trận Chung kết Champions League. Vậy mà giờ, khi ước mơ ấy đã đến gần hơn bao giờ hết...) Khả năng cao nhất có lẽ là tiếp tục tin tưởng vào bộ đôi Touré-Piqué với hi vọng họ sẽ tìm được tiếng nói chung, và chờ đợi Puyol-Sylvinho ở 2 biên sẽ thi đấu như thời trai trẻ. Hoặc có thể là 1 sự ổn định bất ngờ của Caceres, người đã chơi không tốt mùa này. Vô vàn, vô vàn khó khăn đang chờ đợi đoàn quân của Pep.
[center:c086f04675]
[/center:c086f04675]
Nhưng...(lại nhưng)
Barca mùa này không còn là Barca của 1 năm trước. Đã bao nhiêu lần, dư luận lớn tiếng khẳng định Barca sẽ gặp khó khăn trước những trận đánh lớn, thì từng ấy lần, đoàn quân của Pep hùng dũng vượt qua, và bắt những kẻ độc mồm phải câm lặng. Barca của Pep, 1 người mới chỉ 38 tuổi, đã trưởng thành vượt bậc về lối chơi, và đặc biệt, là về tinh thần. Những người con của La Masia (luôn chiếm từ 5-6 vị trí chính thức), cùng những lính lê dương nhiệt tình, đã luôn thi đấu hết mình, luôn cháy hết mình vì màu cờ sắc áo. Những con người ấy đã biết dẹp cái tôi của mình sang một bên vì tập thể (Eto'o), đã đồng đội và tinh tế hơn (Messi), đã nỗ lực hoàn thiện mình hơn (Iniesta), đã ngày càng ổn định và xuất sắc hơn (Xavi), đã tìm lại niềm đam mê với trái bóng (Henry)...và còn nhiều, nhiều nữa những người khoác lên mình chiếc áo đỏ-xanh mùa giải này, đều đã tận lực cống hiến, vì niềm tự hào của xứ Catalan oai hùng, bất khuất. Họ đã vượt qua những giới hạn tưởng chừng có thể khiến họ gục ngã. Và giờ, họ sẽ đến Rome, với sau lưng là cả 1 xứ sở, là tất cả những culé nhiệt thành, những người yêu họ đến quên mình. Barca sẽ chiến đấu. Có thể là màn trình diễn không tưởng như trước Bayern, Real..., có thể là cách vượt khó như nhiều trận đấu tại Liga mùa này, thậm chí có thể chỉ là những pha tấn công vô vọng như khi gặp Chelsea. Nhưng chắc chắn, họ sẽ không bao giờ đầu hàng chừng nào trọng tài chưa thổi còi mãn cuộc. Họ sẽ cháy đến phút chót, sẽ cống hiến đến phút chót, sẽ mang lại cho người hâm mộ những cung bậc cảm xúc chỉ có thể tìm thấy ở họ. Chiến thắng cho Barca sẽ là phán quyết công bằng của số phận, là nhát dao công tâm của công lí. Chúng tôi, những culé mà có thể sẽ chẳng bao giờ các anh biết tới, những culé đã từng khóc cùng nỗi đau của các anh, đã từng bị bóp nghẹt tâm hồn vì căng thẳng, đã vui sướng tột độ khi các anh chiến thắng, sẽ một lần nữa hòa nhịp đập trái tim mình vào từng bước chạy của các anh, sẽ lại ở bên các anh trong cuộc chiến này, như bao lần trước, và bao lần sau này nữa...
[center:c086f04675]
[/center:c086f04675]
Các anh đã cống hiến hết mình trong 8 tháng qua. Pep, ông đã làm được những điều kì diệu trong 8 tháng qua. Chiến thắng của Barca sẽ là cái kết đẹp nhất. Chiến thắng sẽ đưa Barca thân yêu đi vào lịch sử, với tư cách 1 nhà vô địch tuyệt đối. Đó sẽ là sự khởi đầu của 1 huyền thoại mới, 1 Dream Team mới. Đó sẽ là cái tát cho tất cả những kẻ đố kị. Sẽ là lời khẳng định chính xác nhất cho chân lí mà tất mỗi culé chúng ta đều hiểu và khắc ghi: BARCA LÀ SỐ 1!
Đợi chờ Rome, đêm tháng 5. Rome lung linh. Rome cổ kính. Rome thơ mộng và huyền diệu. Đợi chờ giờ phút tôn vinh những người anh hùng của xứ Catalan.
Và, xin khẳng định rằng, với chúng tôi, các anh luôn là những người chiến thắng.
Vì một tình yêu bất diệt trong tim...
TIẾN LÊN BARCA!!!
[center:c086f04675]
Địa điểm: Estadio Olimpico, Rome, Italy.
Thời gian: 1h45 - 28/05/2009
Barcelona - Man United, 2 cái tên quá đủ cho cả một mùa giải chờ đợi của bóng đá châu Âu, cho trận đấu lớn nhất trong năm của bóng đá thế giới, cho những hi vọng, những khát khao, những đam mê cháy bỏng không bao giờ bị dập tắt...
Ngày 28/05 tới đây, Barca và M.U sẽ hiên ngang tiến ra thảm cỏ Olimpico, bỏ lại sau lưng cả châu Âu nhìn họ bằng những ánh mắt ngưỡng mộ có, thán phục có, và ghen ghét cũng có. Với M.U, đó là kẻ thống trị tuyệt đối nước Ý Inter Milan, là Porto ranh ma và đầy kĩ thuật, là Arsenal non trẻ nhưng đầy nhiệt huyết. Còn Barca, đó là quyền lực của bóng đá Pháp Lyon, là kẻ đầu sỏ Bundesliga Bayern Munich, là Chelsea đang thăng hoa, mưu mô, toan tính, nhiệt tình và cũng đầy thực dụng của Hiddink. Họ đã thi đấu, đã cống hiến, đã biết vượt qua những giây phút khó khăn nhất để rồi điền tên mình lên bảng tỉ số tại sân vận động có sức chứa hơn 80000 chỗ ngồi, vào một đêm cuối tháng 5 này. Với M.U, đó là cú rocket từ hơn 30m của Ronaldo vào lưới Porto. Với Barca, đó là khoảnh khắc ra chân thiên tài của Iniesta vào khung thành của Cech. Và giờ, họ đến Rome, mang theo những kì vọng lớn lao của cả thành phố, cả đất nước, và tất cả những người hâm mộ họ trên thế giới này.
[center:c086f04675]
Cả 2 đã vượt qua những cái dớp khắc nghiệt của mình trước khi đến Rome. Với M.U, đó là cái dớp không thể đi xa hơn vòng 1/8 của các nhà ĐKVĐ trong 3 năm gần đây, là cái dớp bị loại của những đội bóng vượt qua Inter, là cái dớp không thể đi tiếp sau khi bị cầm hòa trên sân nhà. Với Barca, đây thực sự là mùa giải mà những chiến binh Catalan đã vượt qua tất cả mọi tai ương trên tất cả mọi đấu trường. Đó là Aletico rắn mặt, là Villareal ngoan cường tại Liga. Tại Champions League, đó là Chelsea mưu mẹo, là muôn vàn khó khăn khi bị cầm hòa tại sân nhà, và bị dẫn trước từ phút thứ 9 trên sân khách, trước đối thủ chơi kín kẽ và tỉnh táo như những con robot. Họ đã vượt qua tất cả để đến Rome, với những sự trùng hợp kì lạ. Và điều ấy đã vẽ ra trong đầu người hâm mộ hình ảnh về một trận Chung kết trong mơ, với những màn trình diễn ngoạn mục, lãng mạn, đam mê, bay bổng của 2 bên, với thật nhiều những pha tấn công, những bàn thắng. Đó quả là 1 cái kết đáng được chờ đợi cho 1 trận Chung kết, của 1 giải đấu lớn như Champions League.
Nhưng...
Chung kết trong mơ có lẽ chỉ là...trong mơ. Bởi M.U không phải Arsenal, không phải Real, và càng không phải Barca. M.U bây giờ là 1 tập thể lạnh lùng và đầy toan tính. Ferguson chẳng dại gì mở thế trận trước một đối thủ đã ghi tới gần 150 bàn thắng trong chặng đường đã qua của mùa giải (tính đến ngày 09/05/2009), một đối thủ đã nghiền nát những Bayern, Real Madrid..., đã quay Chelsea chóng mặt ở lượt đi, đã trừng phạt chính Chelsea chỉ bởi một tình huống lơi lỏng duy nhất. Con cáo già nhai singgum ấy chắc chắn sẽ bê nguyên xi những gì Hiddink đã áp dụng đến Rome. Đó là phòng ngự số đông ở sân nhà, không ngần ngại đá rắn, rình rập, chờ đợi, có thể là 1 cú sút xa (Ronaldo?) để quyết định trận đấu. Những toan tính của ông ta càng có cơ sở khi Barca sẽ tiến vào Olimpico cùng đôi cánh và hàng phòng ngự rách nát, với bộ đôi A-A (Alves-Abidal) phải làm khán giả, và tình hình chấn thương của Marquez đang rối tinh rối mù. Sự đời thật oái oăm. Khi Barca phải đối đầu với con voi rừng Drogba, Pep đã phải sử dụng cặp trung vệ mới toe: Touré-Piqué. Còn giờ, khi trước mặt là 1 đối thủ có thiên hướng tấn công biên, thì đôi cánh của Barca lại te tua. (Tiếc cho Alves, anh đến Barca, ấp ủ ước mơ 1 ngày được chơi trong trận Chung kết Champions League. Vậy mà giờ, khi ước mơ ấy đã đến gần hơn bao giờ hết...) Khả năng cao nhất có lẽ là tiếp tục tin tưởng vào bộ đôi Touré-Piqué với hi vọng họ sẽ tìm được tiếng nói chung, và chờ đợi Puyol-Sylvinho ở 2 biên sẽ thi đấu như thời trai trẻ. Hoặc có thể là 1 sự ổn định bất ngờ của Caceres, người đã chơi không tốt mùa này. Vô vàn, vô vàn khó khăn đang chờ đợi đoàn quân của Pep.
[center:c086f04675]
Nhưng...(lại nhưng)
Barca mùa này không còn là Barca của 1 năm trước. Đã bao nhiêu lần, dư luận lớn tiếng khẳng định Barca sẽ gặp khó khăn trước những trận đánh lớn, thì từng ấy lần, đoàn quân của Pep hùng dũng vượt qua, và bắt những kẻ độc mồm phải câm lặng. Barca của Pep, 1 người mới chỉ 38 tuổi, đã trưởng thành vượt bậc về lối chơi, và đặc biệt, là về tinh thần. Những người con của La Masia (luôn chiếm từ 5-6 vị trí chính thức), cùng những lính lê dương nhiệt tình, đã luôn thi đấu hết mình, luôn cháy hết mình vì màu cờ sắc áo. Những con người ấy đã biết dẹp cái tôi của mình sang một bên vì tập thể (Eto'o), đã đồng đội và tinh tế hơn (Messi), đã nỗ lực hoàn thiện mình hơn (Iniesta), đã ngày càng ổn định và xuất sắc hơn (Xavi), đã tìm lại niềm đam mê với trái bóng (Henry)...và còn nhiều, nhiều nữa những người khoác lên mình chiếc áo đỏ-xanh mùa giải này, đều đã tận lực cống hiến, vì niềm tự hào của xứ Catalan oai hùng, bất khuất. Họ đã vượt qua những giới hạn tưởng chừng có thể khiến họ gục ngã. Và giờ, họ sẽ đến Rome, với sau lưng là cả 1 xứ sở, là tất cả những culé nhiệt thành, những người yêu họ đến quên mình. Barca sẽ chiến đấu. Có thể là màn trình diễn không tưởng như trước Bayern, Real..., có thể là cách vượt khó như nhiều trận đấu tại Liga mùa này, thậm chí có thể chỉ là những pha tấn công vô vọng như khi gặp Chelsea. Nhưng chắc chắn, họ sẽ không bao giờ đầu hàng chừng nào trọng tài chưa thổi còi mãn cuộc. Họ sẽ cháy đến phút chót, sẽ cống hiến đến phút chót, sẽ mang lại cho người hâm mộ những cung bậc cảm xúc chỉ có thể tìm thấy ở họ. Chiến thắng cho Barca sẽ là phán quyết công bằng của số phận, là nhát dao công tâm của công lí. Chúng tôi, những culé mà có thể sẽ chẳng bao giờ các anh biết tới, những culé đã từng khóc cùng nỗi đau của các anh, đã từng bị bóp nghẹt tâm hồn vì căng thẳng, đã vui sướng tột độ khi các anh chiến thắng, sẽ một lần nữa hòa nhịp đập trái tim mình vào từng bước chạy của các anh, sẽ lại ở bên các anh trong cuộc chiến này, như bao lần trước, và bao lần sau này nữa...
[center:c086f04675]
Các anh đã cống hiến hết mình trong 8 tháng qua. Pep, ông đã làm được những điều kì diệu trong 8 tháng qua. Chiến thắng của Barca sẽ là cái kết đẹp nhất. Chiến thắng sẽ đưa Barca thân yêu đi vào lịch sử, với tư cách 1 nhà vô địch tuyệt đối. Đó sẽ là sự khởi đầu của 1 huyền thoại mới, 1 Dream Team mới. Đó sẽ là cái tát cho tất cả những kẻ đố kị. Sẽ là lời khẳng định chính xác nhất cho chân lí mà tất mỗi culé chúng ta đều hiểu và khắc ghi: BARCA LÀ SỐ 1!
Đợi chờ Rome, đêm tháng 5. Rome lung linh. Rome cổ kính. Rome thơ mộng và huyền diệu. Đợi chờ giờ phút tôn vinh những người anh hùng của xứ Catalan.
Và, xin khẳng định rằng, với chúng tôi, các anh luôn là những người chiến thắng.
Vì một tình yêu bất diệt trong tim...
TIẾN LÊN BARCA!!!