Bài dự thi của bạn Lê Thị Linh Sương:
Barcelona - Tình yêu của tôi
Tôi đã đọc đâu đó câu ngạn ngữ nói rằng tình yêu mang đến cho con người những điều mà sự khó nhọc của cả đời người cũng khó có được. Với tôi không phải là tình yêu nam nữ mà chính tình yêu dành cho Blaugrana đã mang đến cho tôi biết bao niềm vui khác lạ, những niềm vui mà tôi chưa được cảm nhận trước đây. Và nó cũng mang đến cho tôi những nỗi buồn, những nỗi buồn cũng khác lạ nữa. Tôi xin gọi FC Barcelona – mối tình đầu của tôi và tôi xin kể bạn nghe – câu chuyện tình tôi.
Tôi trở thành một culé trong thời kỳ mà FC Barcelona có những bước thăng trầm khi đứng trên đỉnh cao của đấu trường Châu Âu với chiến thắng ngọt ngào trước Arsenal trên sân Stade de France, là vị Vua của La Liga với đội hình sở hữu nhiều cầu thủ được mơ ước trong mùa giải năm 2005-2006 bỗng bị mất ngai trở thành kẻ trắng tay vào hai mùa giải sau. Và liên tiếp là sự “thay máu” trong CLB – sự ra đi của các cầu thủ biểu tượng một thời, của vị HLV lỗi lạc gắn bó lâu năm Frank Rijkaard…cho đến chuỗi ngày trở lại đỉnh vinh quang của vị Vua trong những mùa giải gần đây. Từ đó đến nay, những khoảnh khắc vui buồn trải qua cùng Blaugrana quá đỗi gắn bó và trở thành một phần ký ức không thể quên của tôi.
Niềm vui mà Barça mang đến cho tôi quá đỗi nhiều, không thể cân đong đo đếm được. Từ cái thuở mà bạn không được xem La Liga một cách dễ dàng thì niềm vui đơn giản mà quý giá là khi thức dậy bạn được cầm trên tay tờ Tuổi trẻ lật ngay đến trang tin thể thao hay mua tờ báo Bóng đá và giở ngay đến mục bóng đá Tây Ban Nha để đọc xem hôm nay có tin gì về Barça không. Là những buổi tối nghe bản tin thể thao, nghe radio. Là những khoảnh khắc được ba mẹ cho phép lên mạng, đọc “ngấu ngiến” tin về Barça trong mùa thi cử. Là những lần lơ đãng chuyển kênh tivi và bất chợt nhìn thấy hình ảnh CLB. Là những khi đi ngoài đường nhìn thấy ai đó mặc đồ của Barça …khi ấy, tôi mỉm cười mà chính mình cũng không nhận ra. Yêu Barça, tôi có được những niềm vui như ngày thơ trẻ, là khi tìm được những thứ đồ lặt vặt về Barca. Tôi trân trọng và yêu sao từng cái móc khóa, cái poster, cái mũ, cái áo, cái cốc, cái khăn…của CLB. Thi thoảng tôi lại đưa lên môi hôn vào logo CLB, cảm giác lúc ấy thật ngọt ngào. Xin được cảm ơn sâu sắc đến Carles Comamala – đã tạo ra logo biểu tượng của CLB ngày nay. Cái biểu tượng mà chỉ nhìn thấy lần đầu thôi cái chất Dopamine và Norepinephrine trong người khiến tôi như có cảm giác đang say và bắt đầu “hành trình” đến với tình yêu của mình.
Cho đến những ngày mà việc xem La Liga dễ dàng hơn, thì mỗi lần lọ mọ dậy sớm xem các cầu thủ con cưng chơi bóng, trình diễn lối đá tiki-taka – thứ bóng đá tấn công quyến rũ mê hoặc cả thế giới thực sự là một niềm vui khó tả. Chỉ đọc tin tức thôi mà không được xem Barça đá giống như việc bạn trồng cây anh túc mà chỉ được ngắm nhìn hoa chứ không được sử dụng nhựa của nó vậy. Đó là một cảm giác thiếu thốn, thèm muốn, khó chịu vô cùng. Với tôi, xem Barça đá như sử dụng chất gây nghiện. Nhưng là một chất gây nghiện đặc biệt, bởi nó không hủy hoại bản thân bạn, mà làm cuộc sống trở nên đáng yêu hơn. Đôi lúc tự hỏi tại sao tôi không là một Liverpudlian, Gooner hay Manucian mà lại là một culé để phải tỉnh dậy trong cơn ngủ say xem bóng. Đơn giản chỉ bởi vì Barça đã mê hoặc tôi, đơn giản chỉ vì tôi yêu Barça, thế thôi. Tôi thích câu trải lòng của Gianfranco Zola huyền thoại “khi xem Barcelona thi đấu, tôi như thấy một dòng sông”. Phải, nó hiền hòa, mềm mại, đẹp đẽ và cũng sâu thẳm, ẩn chứa nhiều điều lạ thôi thúc bạn phải chiêm ngưỡng nó, khám phá nó.
Trở thành một Barçamania, tôi có được rất nhiều thứ. Và điều mà tôi trân trọng, khoảnh khắc vui nhất ấy chính là có thêm được những người bạn cùng tình yêu Blaugrana như mình. Trước đây, tôi giữ tình yêu Blaugrana cho riêng mình, mình mình cảm nhận những niềm vui, mình mình “gặm nhấm” những nỗi buồn, cười một mình và khóc cũng một mình. Tôi lập vùng trời xanh đỏ cho riêng mình. Nhưng từ khi bước vào cộng đồng Barçamania, mà trước tiên là tham gia vào forum FC Barcelona VN và gặp gỡ những culé tại Sài Gòn, những culé nhiệt thành trong cộng đồng Barçamania, dù gặp gỡ hay chưa, tôi cũng cảm nhận được sợi dây gắn kết giữa tôi và các culé. Khoảnh khắc xem El Clasico 248 cùng FCBSG có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Bạn là một culé trong một tập thể Barçamania, cùng dõi theo trái bóng, cùng hồi hộp, cùng hò hét, cùng vui những niềm vui như nhau. Bạn không còn đơn lẻ. Là khoảnh khắc hai đôi bàn tay đập vào nhau khi bàn thắng được ghi chứ không phải một đôi bàn tay tự vỗ vào nhau, là khoảnh khắc bạn chỉ trích trọng tài đã xử ép với người bạn bên cạnh và nhận lại sự đồng tình chứ không phải một mình lẩm nhẩm, là khoảnh khắc cùng hò reo chiến thắng với mọi người chứ không phải một mình nhảy cẫng lên…Phải, chính là khi tôi thực sự hòa vào cộng đồng Barçamania.
Tình yêu nào cũng vậy, nó mang đến cho bạn phút giây hạnh phúc nhưng đồng thời cũng đem lại những nỗi buồn không tên và cả những nỗi buồn có tên. Trở thành một Barçamania, ký ức của tôi cũng có thêm vô số những nỗi buồn. Khoảnh khắc buồn nhất chưa phải là khi đội bóng để Liverpool vượt qua tại vòng 1/16 UEFA Champions league để đánh mất ngôi vương hay đánh mất danh hiệu La Liga vào tay Real Madrid. Cũng không là trận thua 4-1 trước Real Madrid để ngậm ngùi rời Bernabeu, không phải là ngày mưa tầm tã trên sân San Manmés. Chưa phải là giây phút tôi bắt gặp ánh mắt thoáng đượm buồn của Xavi trong đêm trao giải FIFA Ballon d’Or 2011 khi cái tên vang lên là Lionel Messi. Không phải là những đêm ngủ quên không xem được Barça đá. Chưa phải là giây phút nhận ra mình có tình cảm với một culé mà chính là khoảnh khắc nghe câu trả lời của một cậu bé khuyết tật trong một chuyến công tác xã hội của tôi hè năm 2010. Khi tôi chỉ vào chiếc áo Barça mình mặc trên người và hỏi “em có thích bóng đá không? đây là đội bóng chị yêu nè”. Bạn có biết câu trả lời của bé ấy không? “em thích bóng đá lắm, sau này em sẽ đá giỏi như Messi luôn, chị chờ nhé!”. Câu trả lời hồn nhiên của một cậu bé bị mắc chứng teo cơ delta khiến hai chân em co quắp, ngày ngày di chuyển bằng xe lăn khiến tôi bật khóc, và cái khoảnh khắc ấy, ánh mắt ngời sáng của em lúc ấy khiến tôi không thể cầm được lòng, nó khắc sâu vào ký ức của tôi…tôi và bạn, đã may mắn hơn biết bao nhiêu người.
Những điều có được từ khi trở thành một Barçamania không chỉ đơn giản là những niềm vui hay nỗi buồn mà còn là những cảm xúc khó có thể gọi tên. Cảm xúc mà chỉ có CLB “més que un club”, một “scuadra” với những giá trị riêng của nó mới có thể mang đến cho cuộc sống của bạn. Xin cảm ơn Hans Gamper, cảm ơn FC Barcelona, cảm ơn cộng đồng Barçamania đã mang đến cho tôi một cuộc sống khác.
Xin được gọi tên FC Barcelona – tình yêu của tôi.