NGƯỜI TA SẼ LỚN LÊN TỪ NHỮNG CHUYẾN ĐI
Quá muộn để bắt đầu một chuyến đi nhỏ, diễn ra trước dịp nghỉ Tết Canh Dần, trong khi không khí Tết đến hôm nay, mùng 4 Tết, đã gần hết. Thế nhưng tôi vẫn muốn được bắt đầu viết về nó, về những cụ già neo đơn như một lời chào cho những ngày đầu của một năm…
Có quá nhiều đứa trẻ và người già trong cuộc đời này. Hôm qua, mẹ tôi bảo: Rồi mẹ sẽ già như bà ngoại, bà nội và không có ai nương tựa. Những đứa con của mình rồi cũng như chim, bay đi xa…làm tôi chạnh lòng. Tôi chợt nhớ về hình ảnh của những cụ già trong viện dưỡng lão mà trước tết CLB “Bóng đá và Cộng đồng” đi thăm, tặng quà…, tôi chợt cảm nhận lời mẹ nói là đúng. Khi các em CLB đi từng phòng để tặng quà, hỏi han, các cụ đều níu tay, níu chân và níu lời trò chuyện của các bạn. Trong đầu tôi lại văng vẳng lời mẹ tôi nói: “ Người già “thèm” tiếng người, thèm con, thèm cháu…để trò chuyện”. Những câu chuyện nhỏ của các cụ dường như được nối dài miên man… Để rồi, vài cô gái nhỏ trong CLB trước khi rời khỏi viện dưỡng lão còn quyến luyến: “Tụi mình chưa nói chuyện được nhiều với các cụ, chưa thân thiết với các cụ…đó chị”. Tôi hiểu điều em nói. Tôi hiểu chúng ta đang giống như những cơn gió, đến và đi. Tôi biết chúng ta vẫn chưa thể làm được gì ngoài một vài lời động viên, những phần quà nhỏ bé… Vì thế mà chúng ta cần suy nghĩ nhiều về cuộc đời này. Tôi chạnh lòng nghĩ: "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải già đi, sẽ phải thèm người, thèm trò chuyện, thèm làm một việc gì đó…nhưng bất lực vì tuổi tác, vì thời gian, vì sức khỏe đã “như lá mùa thu”…Hạnh phúc của một đời người có lẽ sẽ là tuổi trẻ. Bởi khi ấy, chúng ta được làm việc, được đam mê quay theo guồng máy cuộc sống, được thấy mình chinh phục được từng mục tiêu nhỏ trong cuộc đời này…"
Tôi cám ơn chuyến đi ấy. Trong suy nghĩ của tôi, hình ảnh của cụ già ngồi xếp tăm, ngồi đan len, cụ già đầu bếp cặm cụi suốt từ sớm đến tối muộn để nấu ăn cho gần 150 cụ già neo đơn tại viện dưỡng lão…đẹp lắm. Tôi thấy cuộc sống là hành trình dài. Khi bạn còn nhận ra ý nghĩa của cuộc sống trong cuộc đời, bạn sẽ không bao giờ thấy mình lẻ loi.Tôi tự nhủ, một ngày nào đó, khi tôi già đi, khi tôi đã đi gần hết những ước mơ trong đời tôi, tôi cũng sẽ làm một điều gì đó cho chính tôi, như các cụ già nơi đây.
Cám ơn chuyến đi nhỏ của những người bạn nhỏ. Cám ơn các nhóc trong “Bóng đá và Cộng đồng” đã tận tụy bán buôn suốt hơn 1 tháng trời để tiết kiệm từng đồng xu mua quà Tết cho các cụ. Cám ơn các em giúp tôi thêm niềm tin vào sức mạnh tập thể, sức mạnh của tuổi trẻ. Cám ơn những người trẻ khi biết nắm tay dắt những cụ già. Cám ơn các cụ già đã cho chúng tôi, những người trẻ hiểu được thêm ý nghĩa của cuộc sống. Và cũng xin cám ơn các member của Barca đã đồng hành cùng chúng tôi suốt những chặng đường vừa qua…
Và rồi tôi chợt thấy lạc quan hơn cho những chuyến đi đã, đang và sẽ có của “Bóng đá và Cộng đồng”. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi nhiều hơn, gặp gỡ, trao đổi với người già, với trẻ nhỏ nhiều hơn nữa. Bởi chúng tôi đều khao khát nhìn thấy những điều kì diệu từ cuộc sống. Chúng tôi khao khát được “chín” hơn trong suy nghĩ, trong cảm nhận về lẽ vô thường của cuộc đời này…từ những chuyến đi nhỏ như thế.
*: Đặt cục gạch là bài cảm nhận nhỏ. Sẽ bổ sung hình trong hôm nay.
Sorry các mem của Bóng đá và Cộng đồng, FCBSG vì trong tết lu bu, tớ không viết được.
Quá muộn để bắt đầu một chuyến đi nhỏ, diễn ra trước dịp nghỉ Tết Canh Dần, trong khi không khí Tết đến hôm nay, mùng 4 Tết, đã gần hết. Thế nhưng tôi vẫn muốn được bắt đầu viết về nó, về những cụ già neo đơn như một lời chào cho những ngày đầu của một năm…
Có quá nhiều đứa trẻ và người già trong cuộc đời này. Hôm qua, mẹ tôi bảo: Rồi mẹ sẽ già như bà ngoại, bà nội và không có ai nương tựa. Những đứa con của mình rồi cũng như chim, bay đi xa…làm tôi chạnh lòng. Tôi chợt nhớ về hình ảnh của những cụ già trong viện dưỡng lão mà trước tết CLB “Bóng đá và Cộng đồng” đi thăm, tặng quà…, tôi chợt cảm nhận lời mẹ nói là đúng. Khi các em CLB đi từng phòng để tặng quà, hỏi han, các cụ đều níu tay, níu chân và níu lời trò chuyện của các bạn. Trong đầu tôi lại văng vẳng lời mẹ tôi nói: “ Người già “thèm” tiếng người, thèm con, thèm cháu…để trò chuyện”. Những câu chuyện nhỏ của các cụ dường như được nối dài miên man… Để rồi, vài cô gái nhỏ trong CLB trước khi rời khỏi viện dưỡng lão còn quyến luyến: “Tụi mình chưa nói chuyện được nhiều với các cụ, chưa thân thiết với các cụ…đó chị”. Tôi hiểu điều em nói. Tôi hiểu chúng ta đang giống như những cơn gió, đến và đi. Tôi biết chúng ta vẫn chưa thể làm được gì ngoài một vài lời động viên, những phần quà nhỏ bé… Vì thế mà chúng ta cần suy nghĩ nhiều về cuộc đời này. Tôi chạnh lòng nghĩ: "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải già đi, sẽ phải thèm người, thèm trò chuyện, thèm làm một việc gì đó…nhưng bất lực vì tuổi tác, vì thời gian, vì sức khỏe đã “như lá mùa thu”…Hạnh phúc của một đời người có lẽ sẽ là tuổi trẻ. Bởi khi ấy, chúng ta được làm việc, được đam mê quay theo guồng máy cuộc sống, được thấy mình chinh phục được từng mục tiêu nhỏ trong cuộc đời này…"
Tôi cám ơn chuyến đi ấy. Trong suy nghĩ của tôi, hình ảnh của cụ già ngồi xếp tăm, ngồi đan len, cụ già đầu bếp cặm cụi suốt từ sớm đến tối muộn để nấu ăn cho gần 150 cụ già neo đơn tại viện dưỡng lão…đẹp lắm. Tôi thấy cuộc sống là hành trình dài. Khi bạn còn nhận ra ý nghĩa của cuộc sống trong cuộc đời, bạn sẽ không bao giờ thấy mình lẻ loi.Tôi tự nhủ, một ngày nào đó, khi tôi già đi, khi tôi đã đi gần hết những ước mơ trong đời tôi, tôi cũng sẽ làm một điều gì đó cho chính tôi, như các cụ già nơi đây.
Cám ơn chuyến đi nhỏ của những người bạn nhỏ. Cám ơn các nhóc trong “Bóng đá và Cộng đồng” đã tận tụy bán buôn suốt hơn 1 tháng trời để tiết kiệm từng đồng xu mua quà Tết cho các cụ. Cám ơn các em giúp tôi thêm niềm tin vào sức mạnh tập thể, sức mạnh của tuổi trẻ. Cám ơn những người trẻ khi biết nắm tay dắt những cụ già. Cám ơn các cụ già đã cho chúng tôi, những người trẻ hiểu được thêm ý nghĩa của cuộc sống. Và cũng xin cám ơn các member của Barca đã đồng hành cùng chúng tôi suốt những chặng đường vừa qua…
Và rồi tôi chợt thấy lạc quan hơn cho những chuyến đi đã, đang và sẽ có của “Bóng đá và Cộng đồng”. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi nhiều hơn, gặp gỡ, trao đổi với người già, với trẻ nhỏ nhiều hơn nữa. Bởi chúng tôi đều khao khát nhìn thấy những điều kì diệu từ cuộc sống. Chúng tôi khao khát được “chín” hơn trong suy nghĩ, trong cảm nhận về lẽ vô thường của cuộc đời này…từ những chuyến đi nhỏ như thế.
*: Đặt cục gạch là bài cảm nhận nhỏ. Sẽ bổ sung hình trong hôm nay.
Sorry các mem của Bóng đá và Cộng đồng, FCBSG vì trong tết lu bu, tớ không viết được.
Sửa lần cuối: