Cây cầu bị rơi vài thanh sắt. Hình như hôm qua, hai kẻ hành khất đói kém quá đã rút ra để mua vài gói xôi ăn tạm. Ngày nào cũng có vài câu chuyện xoay quanh cây cầu này. Hôm kia là đôi tình nhân rủ nhau đo độ cao của cầu. Chỉ có một người trả lời câu hỏi đó với...Diêm Vương. Người ở lại thật tội nghiệp. NGoài ra, có quá nhiều trái tim bị tổn thương, đem khắc nỗi đau đó lên thanh cầu.Rồi chuyện mùa mới chuyển, cơn mưa đột ngột gội rửa vài vết xe mà thanh cầu muốn in đậm.
Cây cầu than vãn với chú bé ngồi hóng mát lúc 12h đêm về đủ thứ chuyện. Cầu càng sống càng thấy mình đâm ra...tâm linh. Cầu không hiểu tại sao nhưng càng ngày mình càng có thể nghe, nhìn, cảm được những câu chuyện ở thế giới bên kia. THế giới ngày càng nhiều những linh hồn không nhà, không người thân thích. Họ bay đầy không gian. Họ buồn bã đến mức không thèm chào hỏi nhau. Họ bơ vơ đến mức không còn để ý xem trên thân thể mình có khoác một manh áo, một nụ cười nào không...Càng tâm linh, cầu lại càng thấy mình đa cảm quá! Chỉ một vết chạm nhỏ, một hành động, một cơn gió...cũng làm chiếc cầu thấy mình đau nhói. Nỗi đau nào khắc sâu vào trái tim của cầu ko bằng gươm, dao, chỉ là vô tình, là lời nói, là hành vi vẩn vơ...Cảm giác tổn thương đôi khi chỉ vì mình tự gây ra cho chính mình.Cầu ôm mọi nỗi đau, chịu đựng thêm nhiều nỗi đau vào mình. Ngày cuối tuần, chiếc cầu lại là vật trung gian cho những câu chuyện đời.
Cây cầu tin linh hồn người ta khi mất thường hòa làm một với gió. Vì gió vốn nhẹ mà rỗng, nhẹ nhưng bền bĩ ùa về.Và gió cũng "khoác" nhiều tâm trạng khác nhau. Gió có khi nồng nàn, khi ào ạt, khi nặng nề chứa cả sức nóng của cát và nắng...Gió cũng chứa vô vàn thông điệp của nỗi đau. Chiếc cầu bắt đầu yêu thương gió như yêu những câu chuyện vụn văt mình nghe được. Nắng thì thầm rằng chiếc cầu lại bắt đầu trò tâm linh rồi. Ừ, thì cầu cũng như người ta thôi, càng già lại càng thấy mình tâm linh.
Bai tản mạn này tớ viết trên facebook, khi những nỗi ám ảnh về Bảo vãn còn văng vẳng trong đầu. Tớ muốn nó như lời thì thầm với Bảo. Tớ chỉ muốn chia tay em, chàng trai với giấc mơ trở thành hiệp sĩ Công Nghệ Thông Tin chưa trọn vẹn. TỚ và mọi người sẽ không quên nụ cười của em
Cây cầu than vãn với chú bé ngồi hóng mát lúc 12h đêm về đủ thứ chuyện. Cầu càng sống càng thấy mình đâm ra...tâm linh. Cầu không hiểu tại sao nhưng càng ngày mình càng có thể nghe, nhìn, cảm được những câu chuyện ở thế giới bên kia. THế giới ngày càng nhiều những linh hồn không nhà, không người thân thích. Họ bay đầy không gian. Họ buồn bã đến mức không thèm chào hỏi nhau. Họ bơ vơ đến mức không còn để ý xem trên thân thể mình có khoác một manh áo, một nụ cười nào không...Càng tâm linh, cầu lại càng thấy mình đa cảm quá! Chỉ một vết chạm nhỏ, một hành động, một cơn gió...cũng làm chiếc cầu thấy mình đau nhói. Nỗi đau nào khắc sâu vào trái tim của cầu ko bằng gươm, dao, chỉ là vô tình, là lời nói, là hành vi vẩn vơ...Cảm giác tổn thương đôi khi chỉ vì mình tự gây ra cho chính mình.Cầu ôm mọi nỗi đau, chịu đựng thêm nhiều nỗi đau vào mình. Ngày cuối tuần, chiếc cầu lại là vật trung gian cho những câu chuyện đời.
Cây cầu tin linh hồn người ta khi mất thường hòa làm một với gió. Vì gió vốn nhẹ mà rỗng, nhẹ nhưng bền bĩ ùa về.Và gió cũng "khoác" nhiều tâm trạng khác nhau. Gió có khi nồng nàn, khi ào ạt, khi nặng nề chứa cả sức nóng của cát và nắng...Gió cũng chứa vô vàn thông điệp của nỗi đau. Chiếc cầu bắt đầu yêu thương gió như yêu những câu chuyện vụn văt mình nghe được. Nắng thì thầm rằng chiếc cầu lại bắt đầu trò tâm linh rồi. Ừ, thì cầu cũng như người ta thôi, càng già lại càng thấy mình tâm linh.
Bai tản mạn này tớ viết trên facebook, khi những nỗi ám ảnh về Bảo vãn còn văng vẳng trong đầu. Tớ muốn nó như lời thì thầm với Bảo. Tớ chỉ muốn chia tay em, chàng trai với giấc mơ trở thành hiệp sĩ Công Nghệ Thông Tin chưa trọn vẹn. TỚ và mọi người sẽ không quên nụ cười của em
Sửa lần cuối: