Tớ nhập cuộc bằng một truyền thuyết tớ viết về ngày Valentine, trong chính ngày Valentine năm ngoái, khi tớ cặm cụi ngồi trước cái computer và xem nó là....người iu của mình. Đôi khi tớ mê đắm cảm giác cô đơn, gặm nhắm nỗi cô đơ, dù tớ biết, bản chất của tớ ko là thế. Con người có những hoài niệm, những sở thích ko thể hiểu được. Tớ không hiểu sao mình thích nhìn vào tận cùng nỗi đau của chính mình, của người xung quanh, chỉ để từ đó lí giải cho mục đích mà tớ lựa chọn trong cuộc đời:sống để mà nhìn, để mà cảm nhận nỗi đau khổ, sung sướng của cuộc đời này càng nhiều, càng lâu, càng tốt
TRUYỀN THUYẾT NGÀY VALENTINE
[justif]Ngày xưa, tại một ngôi làng hẻo lánh phía biên giới đất nước Hà Lan, có một ông lão sống 1 mình ở một ngôi nhà sát bìa rừng. Nơi đó khá vắng vẻ vì ít người qua lại. Một ngày nọ, ông lão thấy mình yếu dần, ông sợ mình sẽ không đi qua nỗi tháng đầu tiên của năm mới sắp đến. Trong giấc ngủ nặng nhọc của một ngày cuối năm, ông nằm mơ thấy những bông hoa hồng từ trời bay về quanh mình, cánh hoa rụng tơi tả…Rồi ông tỉnh dậy, nước mắt vẫn còn lăn dài trên đôi bờ má già nua, bị phá hủy bởi thời gian …
Ông ngồi dậy và đi vào làng. Ông bắt đầu vét từng đồng xu mà ông dành dụm cả đời để mua lại từng bông hoa. Ông gõ cửa từng ngôi nhà. Tại ngôi làng này, quanh năm người dân sống bằng nghề trồng hoa. Những bông hoa hồng trắng, xanh, vàng….ở đây rực rỡ sắc màu, cánh hoa to gấp đôi hoa hồng xứ khác. Hoa tulip có mùi thơm kì lạ, to, rực rỡ màu sắc, thu hút ong bướm về rợp cả một góc trời...Ông mua tất cả các lọai hoa, mua cả những bông hoa sắp tàn, những bông hoa vì không được chăm sóc kĩ nên ủ dột, chỉ dám nở ra he hé…Dân làng rất ngạc nhiên vì họ không hiểu ông đang làm gì. Họ thầm lặng quan sát, theo dõi những việc ông lão làm. Sau 3 ngày, ông lão chất đầy những bông hoa mua được chở về nhà mình. Rồi ông đóng cửa im im, nội bất xuất, ngọai bất nhập. Ông bắt đầu phân lọai hoa, sắp xếp chúng vào từng hộp gỗ hương khác nhau. Khi bóng đêm bắt đầu phủ xuống ngôi làng, ông tắt đèn và đi ngủ thật sớm. Thật kì lạ, giấc ngủ của ông như một cách ông giao tiếp với thế giới khác. Ở thế giới đó, ông thường mơ thấy những con người đi lại, chế biến những mùi hương của ông. Và cứ thế, kim ngắn đồng hồ nhích qua số 12, ông thức dậy tiếp tục công việc. Ông bắt đầu với hoa ỏai hương. Ông lấy từng bông hoa ra một chiếc nồi bằng bạc rồi chưng cất nó chỉ còn lại tinh dầu hoa. Kế đó, ông chọn một tỉ lệ tương ứng giữa nước tinh khiết được ông hứng từ những chiếc lá non đầu nguồn suối của làng + tinh dầu chanh+ ỏai hương+ rượu nhẹ để tạo ra mùi hương mà ông đặt tên: Thủy Chung. Sau đó, ông đem chúng ra "ủ sương" 2 đêm liền. Khi mặt trời chưa kịp thức giấc trên đỉnh đồi, ông đã vội đem các lọ hương của mình vào nhà tránh nắng. Sau 2 tháng, ông đã làm được 15 lọai mùi hương khác nhau. Ngày hòan tất, đóng gói từng hộp hương hoa, ông thấy mình gần như kiệt sức. Ông ngồi vào bàn và viết một lá thư.
“Có một chàng trai thầm yêu một cô gái. Vì quá nhút nhát và vì quá nghèo mà anh chàng đã chần chừ và bỏ lỡ những lời định nói. Rồi một ngày, cô gái buộc phải sánh duyên cùng người khác theo ý bố mẹ và để lo cho gia đình. Anh chàng đó luyến tiếc, đau khổ, thầm ôm nỗi đau nhìn ngóng nhìn theo bóng hình người con gái mình yêu thương đang đi xa dần. Hình ảnh đọng lại trong tâm trí anh là cô gái trong giây phút quan trọng, lên xe hoa về nhà chồng, trên tay cô ko phải một bó hoa mà là một lọ thủy tinh với những viên sỏi màu và những cánh hoa khô. Lọ thủy tinh này là nhân chứng cho tình yêu của anh chàng và cô gái, là thông điệp mà anh chàng nghèo khổ và cô gái đã trao gởi cho nhau suốt bao năm qua. Mỗi ngày, khi gặp nhau, họ thả vào đó một cánh hoa, một viên sỏi như lời nguyện ước khi nào lấp đầy bình, họ sẽ cưới nhau. Từ đó, anh chàng sống lặng lẽ, chon chặt nỗi đau của riêng mình. Những ngày cuối đời, khi giấc mơ về những cánh hoa hồng tả tơi bay đến trong như giấc mơ, ông như thấy người yêu ngày xưa quay về…Ông đã nghĩ ra những mùi hương này để tặng lại cho cô gái ngày xưa. Tặng lại cho mối tình đầu và cũng là mối tình cuối không bao giờ phai nhòa"
Ông lão gục mặt xuống bàn và ra đi. Lạ kì, trên khuôn mặt nhăn nheo đó như đang được chiếu sáng, chúng nhẹ nhõm và thanh thoát lạ. Đến thăm ông, người ta tìm thấy những lọ thủy tinh rất xinh xắn đặt bên cạnh. Trưởng làng đại diện mở các lọ nuớc hoa ra xem và ngửi thấy mùi hương ngào ngạt xung quanh ông lão. Không gian khi ấy như bừng sáng, tâm hồn mỗi người đột nhiên mở rộng, hài hòa với thiên nhiên, với người xung quanh…Đọc thư, cảm động trước tình yêu chân thành của ông lão, dân làng ùng nhau tìm hiểu công thức của từng lọai nước hoa mà ông để lại để nhân rộng thêm những mùi hương. Tiếng lành đồn xa, làng hương được dân làng khắp nơi đổ về tìm mua hương hoa.
Mùi hương từ xưa đến nay luôn là chất xúc tác tạo ra những cảm xúc của con người. Khi cần củng cố tình yêu, người ta tặng nhau hoa oải hương. Hoa Tulip giúp họ tìm lại sự phấn khích đã mất. Hoa nhài thuần khiết thường được các linh mục dung để xức trên đầu chúc lành cho các đôi uyên ương. Hoa hồng được các đôi lứa yêu thích vì nó làm tăng cảm giác nồng nàn khi họ gặo nhau. Hoa ngọc lan với mùi hương nhiều tầng, sâu sắc và bền chặt được chọn để ướp những ngọn nến thắp trong phòng tân hôn như lời chúc phúc cho các đôi tân lang, tân nương quấn quít nhau bền chặt.… Mỗi một loài hoa sinh ra đời dường như đều có một thông điệp riêng, nhắc nhở con người giữ trọn vẹn bổn phận của chính mình.
Từ đó, hương hoa được vinh dự song hành cùng con người trong các nghi lễ: đám cưới, đám tang, sinh nhật…. Và để tưởng nhớ, người ta chọn ngày ông lão mang tên Valentine mất lmà ngày để tôn vinh tình yêu. Đó là ngày 14-2, ngày của những đôi lứa yêu nhau.[/justif]