Xavi Hernandez. "Barça - Cuộc sống của tôi!"

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Chương XIII. Đêm dài nhất

Mẹ luôn nói với tôi rằng, trực giác của tôi được thừa hưởng từ bà. Một cách rất thường xuyên, chúng tôi chia sẻ cảm xúc của mình trước các trận đấu. Ngày 25/4/2004, bà gọi cho tôi vào điện thoại di động, khi chiếc xe bus đang chở cả đội bóng thẳng tiến đến Santiago Bernabeu. "Xavi, hôm nay chúng ta cần phải giải quyết họ". Có lẽ không cần phải nhắc lại rằng, dòng máu Culé tuôn chảy trong từ tế bào của mẹ tôi. "Đúng, đúng rồi, chính xác là phải như thế. Ngoài ra mẹ còn có linh cảm rằng con sẽ ghi bàn thắng quyết định. Hãy để bàn thắng đó đến vào phút cuối cùng, và họ sẽ không thể kháng cự được". - Bà tiếp tục nói, rồi chuyển từng nụ hôn của các thành viên trong gia đình tới tôi.

Triunfo-azulgrana-en-el-Bernab_54140520441_54115221154_600_396.jpg

Chúng tôi đến SVĐ, và có một linh cảm xảy đến với tôi rằng đêm nay một điều gì đó rất vĩ đại sẽ đến. Tuy nhiên, câu chuyện bắt đầu diễn ra trên sân cỏ với bàn thắng của Solari vào khung thành của chúng tôi. Cả đội đã hơi bị sốc một chút, nhưng cũng là lúc để chúng tôi "nạp đạn" và bắt đầu tạo ra các cơ hội bắn phá về phía khung thành của Madrid. Rijkaard quyết định thay Kluivert bằng Saviola. Chỉ 1 phút sau khi Patrick rời sân, chúng tôi đã san bằng tỉ số. Và chúng tôi nhận ra rằng, đây không phải là Madrid được dẫn dắt bởi Zidane, người đã gây ngạc nhiên cho tất cả mọi người với màn trình diễn của mình. Đúng vậy, Zizou vẫn hiện diện trên sân, nhưng anh ấy không còn là chính mình. Beckham và Figo cũng bị "hòa tan" trên sân cỏ. Thậm chí, cầu thủ người Bồ Đào Nha còn bị đuổi khỏi sân sau khi nhận thẻ vàng thứ hai. Trận đấu còn 12 phút, và chúng tôi đang nắm lợi thế về quân số. Bernabeu trở nên tĩnh lặng, còn chúng tôi tiếp tục làm mưa làm gió trước khung thành Casillas. Bốn phút trước khi trận đấu kết thúc, Ronaldinho vẩy bóng cho tôi, và tôi bay lên như vận động viên nhảy dù trước khi tâng bóng qua đầu của Iker. Bóng đã bay vào lưới, đặt dấu chấm hết cho cuộc đối đầu kinh điển này.

[video=youtube;RWEVZA010iE]https://www.youtube.com/watch?v=RWEVZA010iE[/video]​

Bàn thắng này được ăn mừng tại nhà của tôi với cảm xúc lớn hơn nhiều so với phòng thay đồ của đội bóng sau trận đấu. Mẹ tôi nằm ra sàn nhà, và gần như toàn bộ gia đình vây quanh bà. Mọi người nhảy nhót, hát hò khiến trần nhà như muốn sập xuống. Còn điều gì ngạc nhiên nữa? Đó là cha tôi. Ông xem trận đấu cùng với anh trai Alex của tôi trên tầng hai, và ông không tìm thấy cách ăn mừng nào phù hợp hơn với độ tuổi của mình bằng điệu nhảy truyền thống Gervasio Deferr.

Thực lòng mà nói, đây là bàn thắng quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi cho đến thời điểm này, và quan trọng hơn, đó là ý nghĩa của nó. Nó đã thay đổi cục diện cuộc đối đầu "Barça - Madrid". Chúng tôi có niềm tin chắc chắn vào bản thân mình, và những chiến thắng trong tương lai. Chiến thắng này đã chấm dứt chu kỳ của Zizou và các đồng đội. Tôi không cần phải xuất hiện ở trang bìa các báo, tôi chỉ muốn đóng một vai trò quan trọng trong đội bóng này. Trong kế hoạch này, bàn thắng đó chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của cá nhân tôi, củng cố thêm vai trò của tôi trong đội bóng và những người hâm mộ.

Bàn thắng ấy đã thay đổi thế giới, nhưng công bằng hơn thì người đầu tiên được nhắc đến phải là Ronaldinho. Khi ấy, Ronie đang ở đỉnh cao sự nghiệp, và ngay cả bạn là người trung lập, bạn phải thừa nhận anh ấy là tất cả đối với chúng tôi.
----------

(Còn tiếp, sẽ cố gắng hoàn thành chương XIII sớm nhất như quà tặng dành cho mọi người trước Siêu kinh điển)
 

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Chương XIII. Đêm dài nhất (tiếp theo...)​

Bàn thắng ấy cũng như một thứ dầu gội để gột rửa nỗi đau của tôi và là câu trả lời cho tất cả, những người chỉ trích tôi về cách chơi bóng cẩn trọng quá mức cần thiết và chiều cao khiêm tốn, mà theo họ là không phù hợp để chơi cho Barcelona.

Bạn có thể tưởng tượng những gì đang diễn ra trong phòng thay đồ của chúng tôi. Tất cả như điên loạn. Ngay sau khi rời khỏi Bernabeu, tôi nhận được tin nhắn của Iker Casillas: "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu vì bàn thắng đó, đồ khốn!". Iker - một chàng trai tuyệt vời, thân thiện và không bao giờ châm trọc người khác, nhưng rõ ràng thông điệp ấy pha trộn cả sự tức giận và ngưỡng mộ dành cho tôi. Tôi đã không trả lời để không xát thêm muối vào vết thương của cậu ấy, mặc dù lúc ấy trong đầu tôi hiện ra rất nhiều thứ, và tôi biết là tôi "ghét" anh ta, theo nghĩa tốt nhất của từ này. Hàng ngàn lần anh ấy đã cứu thua cho Real bằng những phản xạ đáng kinh ngạc trong khung gỗ!

Đối với tôi, có 2 cầu thủ của Madrid khiến tôi có cảm giác tương tự: Iker và Raul. Đó là cảm giác yêu ghét lẫn lộn, trước hết bởi vì tôi là một Culé. Họ là những người bạn của tôi, và cho dù bạn muốn hay không thì cũng không thể thay đổi được tôi theo thời gian. Real Madrid mạnh hơn rất nhiều nhờ có họ. Chẳng có gì là bí mật cả, họ là những Madridista từ trong xương tủy, luôn sẵn sàng sống chết vì CLB của mình. Tôi hiểu rất rõ điều này, nhưng cũng không thể tránh khỏi một chút cảm xúc hận thù ở trong lòng.

Sự khiêu khích, châm trọc lẫn nhau giữa chúng tôi tồn tại là điều hiển nhiên. Nhưng điều đó không xuất hiện trong bếp ăn ở đội tuyển, hoặc khi nói về vị trí các đội trên Bảng xếp hạng. Chúng tôi chỉ thảo luận những chủ đề, có lẽ chỉ liên quan đến cá nhân. Có một quy tắc bất thành văn, đó là cấm các tin nhắn có dạng như: "Chúng tôi đã hơn các cậu 7 điểm", "La Liga đã nằm gọn trong tay chúng tôi". Cần phải có sự tôn trọng nhất định đối với công việc của mỗi CLB, và nếu muốn nhấn mạnh điều gì đó, hãy chỉ nên nhắc đến những vấn đề mang tính cá nhân.

Tôi nhớ có một lần, Iker đẩy quả bóng và chịu quả phạt góc. Cậu ấy cất tiếng hát cho tất cả nghe thấy. Quả phạt góc không đem lại kết quả gì cho chúng tôi, và cuối cùng Real Madrid chiến thắng. Sau trận đấu, tôi đã gửi một SMS như thế này: "Iker, cậu đã để quên cây Guitar ở đâu rồi?". Đó là câu chuyện vui mà chúng tôi cảm nhận rằng, sự cạnh tranh đôi khi thật hài hước.

Trở lại với trận thắng El Clásico của Barça, Casillas không phải người duy nhất cảm thấy khó chịu, mà còn có hai người bạn thân nhất của tôi cũng xuất hiện tại Bernabeu - Juárez và Herman. Tôi đã tặng họ 2 chiếc vé, bởi vì họ là những Madridista "cực đoan". Hai người bạn của tôi đã đồng hành cùng cả đội (Barça) trong suốt hành trình một cách bất đắc dĩ, và có lẽ họ đã phải lẩm nhẩm những những lời tự răn của đạo Phật để kiềm chế bản thân. Trong "Tài liệu mật của Barça" có nói rằng, họ thậm chí đã "gào thét" bài hát truyền thống của Barcelona. Có lẽ bạn không thể tưởng tượng được bao nhiêu ánh mắt dõi theo và những hành động khiêu khích hướng về phía họ.

Vì vậy, để Juárez và Herman không buồn bã lâu, tôi đã nảy ra ý tưởng ở lại Madrid cùng họ, bởi vì ngày hôm sau tôi phải tập trung cho ĐTQG "La Roja". Nhưng tôi lại không muốn qua đêm ở khách sạn, nên cuối cùng đã quyết định trở về Barcelona cùng toàn đội, và sẽ trở lại Madrid bằng chuyến bay đầu tiên vào buổi sáng. Khi Juárez và Herman gặp tôi ở sân bay Barajas/Madrid, họ đã không hiểu rằng tôi sẽ đi đâu. Tôi đã nhận được những lời trách móc: "Cậu sẽ làm cái quái gì ở đó vậy? Không chỉ nung chảy chúng tớ ngày hôm nay, giờ cậu còn vui ra mặt nữa à?".

5983328D0.jpg

Elsa, khi mới hẹn hò với Xavi

Khi về đến Barcelona, bạn bè đã chờ sẵn chúng tôi ở sân bay để tiếp tục ăn mừng. Ở đó còn có Elsa, người mà tôi cũng mới bắt đầu hẹn hò. Không ai biết điều đó cả, mặc dù có thể một số đã lờ mờ đoán được. Thực tế thì Elsa chính là nguyên nhân khiến tôi quyết định trở lại Barcelona ngay trong đêm.

Chúng tôi tiếp tục ăn mừng với Hustri*. Ở đó tập hợp đầy đủ "đồng bọn" của chúng tôi, bao gồm cả 2 Madridista cực đoan, những người phải "phục tùng" theo mong muốn của tôi. Đêm ấy, tôi không thể chợp mắt. Và khi đồng hồ điểm 7h sáng, tôi đã có mặt ở sân bay Prat/Barcelona để bay tới Madrid. Nhưng tất cả những chuyến bay ấy đều rất có giá trị đối với tôi...
-------
*Hustri: người bạn thân nhất của Xavi từ thời niên thiếu (đã được đề cập ở các Chương trước).

P.S: Chúc Xavi và các đồng đội sẽ có cơ hội để tận hưởng được cảm giác tương tự tại Bernabeu trong đêm 25/10 tới đây, như 10 năm trước anh đã từng!
 

suphu

Tiểu học xã
Đầu quân
10/8/11
Bài viết
9
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
42
Barça đồng
0
Phải những ngày đen tối đó mĩnh cũng không hẳn đã quên:pudency:
 

kt_ndc126

Tiểu học xã
Đầu quân
19/7/09
Bài viết
19
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
40
Website
www.nguyenduc.com.vn
Barça đồng
0
Pls hoàn thiện các phần tiếp theo ạ.
cảm ơn rất rất nhiều
 

Autumnruv

Phó Chủ tịch FCBVN
Thành viên danh dự
Đầu quân
30/8/09
Bài viết
5,535
Được thích
11
Điểm
38
Tuổi
40
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Pls hoàn thiện các phần tiếp theo ạ.
cảm ơn rất rất nhiều

Cũng rất muốn tiếp tục bạn ạ, nhưng thời gian không cho phép. Trên tinh thần là sẽ cố gắng đến khi Xavi giải nghệ thì các bạn sẽ được đọc trọn bộ tự truyện này :D
 

whiterose232

Mầm non xã
Đầu quân
5/9/12
Bài viết
1
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
32
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
0
Cầu thủ đầu tiên mà em hâm mộ là Zidane, em đã bật khóc trong trận chung kết WC 2006 khi Zidane bị thẻ đỏ, bước vào phía trong và lướt qua bục để chiếc cúp cho nhà vô địch. Là fan của Barca quả thực em rất hâm mộ tài năng của M10, của Su9,... nhưng cầu thủ em thực sự yêu thích là Xavi. Không hiểu lý do, đơn giản chỉ là yêu và ngưỡng mộ. Một lần nữa em đã khóc đó là khi Xavi đề nghị được cùng Inesta lên bục vinh quang nâng chiếc cúp vô địch cúp nhà vua, khi anh bật khóc nói lời tạm biệt khi Barca nâng cúp vô địch Laliga.
Cám ơn rất rất nhiều vì bài đăng!
 
Sửa lần cuối:

joker

Tiểu học xã
Đầu quân
30/3/12
Bài viết
6
Được thích
0
Điểm
1
Barça đồng
0
bạn này giống mình quá, mình cũng hâm mộ Zizou mặc dù là fan của Barca nhưng cầu thủ mình thích nhất chỉ có mình Zidane
 

Zin Ky

Trung học xã
Đầu quân
16/4/14
Bài viết
28
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
31
Nơi ở
Russia
Barça đồng
0
Chương 14: Qua cửa chính
Tháng mười một đã trôi qua và tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Thể trạng đã đạt tới gần như hoàn hảo. Thấm nhuần tư tưởng từ những “bậc thầy”, những người đã yêu cầu tôi hãy chơi sát với họ. Tôi cảm thấy thoải mái khi được chơi ở vị trí này, trước những “bậc thầy” như Ronaldinho, Deco và Eto’O. Trong mùa giải thứ hai ở đây, kinh nghiệm huấn luyện của Rijkaard đã thay đổi hơn. Nhưng bây giờ trên Camp Nou, trong khuôn khổ vòng bảng UEFA Champions league chúng tôi phải tiếp đón AC Milan để kiểm tra sức mạnh. Vì trước đó, chúng tôi đã rời San Siro với tỉ số thua 0 – 1. Những Shevchenko[SUP](1)[/SUP] hay Kaka được đỡ đầu bởi Ancelotti đã cho thấy rằng họ đang là một tập thể chất lượng.

Sân vận động chật kín[SUP](2)[/SUP]. Nhưng đó là một căn cứ hoàn hảo để tăng cường lòng tự trọng và tiếp thêm động lực chinh phục chức vô địch mà chúng tôi đã chờ đợi từ lâu. Tôi biết rằng, trong trận đấu này chúng tôi phải nổ súng để chứng minh cho cả thế giới này biết rằng, Barca đã sẵn sàng để giải quyết các bài toán hoắc búa nhất.
Cuộc gặp gỡ bắt đầu, tôi cảm thấy tâm trạng thoải mái và tự do. Tôi không biết làm thế nào để giải thích, nhưng ngay từ đầu tôi đã thất bại 2 lần khi qua người, nhưng sau đó, 3 đường chuyền đã giúp tôi tự tin thêm. Thế nhưng, Shevchenko đã đưa chúng tôi trở lại mặt đất khi mở tỉ số của trận đấu.

Khi đó, cả đội không suy nghĩ đến việc giảm nhịp độ trận đấu. Tất cả xảy ra rất bình thường, không nóng vội. Và, tôi đã thực hiện đường chọc khe thành công, khi nhìn thấy Eto’O ở vị trí thuận lợi. Samuel đã không mắc sai lầm và ghi bàn. Chúng tôi đã cân bằng tỉ số trong hiệp đầu.

Sau giờ nghỉ giải lao, tôi tiếp tục tiếp sức cho toàn đội. Gattuso được hồi tưởng trong tôi chẳng khác nào một vết sẹo, nhưng cuối cùng tôi đã kiểm soát được những kẽ hở của anh ấy. Kaladze (Kakha Kaladze) cũng tuyệt vọng và nhìn phía băng ghế chỉ đạo. Ancelotti đang vẫy tay và hét to để có thể giữ kiểm soát ở khu trung lộ.

Giữa hiệp thi đấu thứ hai tôi đột nhiên nhận ra tên tôi đang được hô vang trên sân. Mọi người thích cách thi đấu của tôi, và họ đã cổ vũ. Niềm tự hào đang lấp đầy trong tôi. Cảm giác đó đến đỗi tự nhiên, thậm chí tôi đã sửng sốt như những đứa trẻ. Đơn giản thì với những cầu thủ cây nhà lá vườn nó luôn luôn là một đòi hỏi lớn. Và tôi phải thừa nhận rằng, không một mong muốn thầm kín nhất nào của tôi, tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh này. Trước khi ra sân, tôi thường xuyên mất một chút thời gian đơn giản để hình dung chơi bóng trong đầu, nhưng những tiếng vỗ tay trên Camp Nou đối với tôi hoàn toàn bất ngờ. Vào thời điểm đó, tôi không biết phải làm gì. Tôi không quen với sự động viên đó và không biết mình có nên giương tay lên để đáp lại lời động viên từ người hâm mộ hay không?! Nhưng bây giờ tôi phải chiến đấu và chỉ chiến đấu. Tôi tiếp tục đứng trên sân, và trên bảng tỉ số, tỉ số vẫn đang đều (1-1).

Và sau đó, khoảnh khắc “ma thuật Ronaldinho” đã diễn ra. Trong một tình tiết, anh giống như một nhà ảo thuật, lấy một quân bài ra từ tay áo, ném vào quả bóng. Cả Camp Nou như sập xuống. Và cùng lúc đó một lần nữa họ lại hát, tiếng hát vang lên tên Ronnie và tôi… Khi trận đấu kết thúc, chúng tôi ôm nhau. Tôi ra sân dưới những tiếng vỗ tay và cảm giác rằng, đó là một trận đấu tuyệt vời nhất của tôi trong màu áo Xanh – Lam. Tôi hướng chú ý và cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều với trái bóng trong chân, hơn là một mình với sân vận động hàng trăm nghìn chỗ ngồi.
Mẹ tôi nói với tôi rằng, sau trận đấu Joan Laporta[SUP](3)[/SUP] đã đến và chúc mừng: “Bà có thể hài lòng. Con trai của bà đã chơi một trận đấu rất tuyệt”.
Buổi tối hôm đó, ngài chủ tịch đã vào phòng và nói với tôi: “bạn là một ngôi sao”.
Còn tiếp…
11.09.2011 20:51


Chú thích:
[SUP](1)[/SUP]: Tên đầy đủ Andriy Mykolayovych Shevchenko: Cầu thủ người Ukraina, người đã ghi tới 127 bàn trong 226 trận khi còn thi đấu cho AC Milan từ năm 1999 đến 2006, trước khi được Chelsea mua năm 2006. 2 năm sau - năm 2008, tiền đạo người Ukraina quay về Milan dưới dạng cho mượn và chơi tại đây trong 1 mùa giải tiếp theo (2008 – 2009).
[SUP](2)[/SUP]: Nguyên văn: На стадионе и яблоку негде было упасть – Trên sân vận động, những quả táo không tìm được chỗ trút (ý là sân vận động rất đông, đến một quả táo cũng không có chỗ để rơi xuống).
[SUP](3)[/SUP]: Tên đầy đủ Joan Laporta Estruch: Chủ tịch của CLB Barcelona giai đoạn 2003 đến 2010.
 

Xã viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top