Áp lực, công việc, trách nhiệm, bạn bè, tình cảm, gia đình tất cả đều đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của mình............Ước gì trốn đi đâu đó vài ngày relax. Hy vọng rằng trên thiên đường, cha mình sẽ cầu nguyện và phù hộ cho đứa con gái thân yêu, nhỏ bé của Ông.
Khi còn bé xíu, mình rất giận ông vì ông luôn đánh đòn, bắt phạt quỳ chảy máu 02 đầu gối, mình thật sự rất giận, nghĩ là ông ghét mình nhất trong nhà và mình đã từng nói thầm với "Thượng đế" rằng: xin Ngài cho Cha con về với Ngài để Ông đừng bắt phạt con nữa ( vì lúc đó mìn muốn xỉu vì bị quỳ, đầu gối lại đau và chảy máu...). Nhưng đúng sáng hôm sau Ông ra đi, mình đã khóc thật nhiều (dù chỉ chưa đầy 6 tuổi), mà cũng không hiểu tại sao càng khóc to khi có ai đó hoặc mẹ mình hỏi: Trang ơi, ba con đầu rồi, con đi học về không chào ba hả?), và cho đến bây giờ khi đang viết những dòng này mình cũng không ngăn được nước mắt.....
Theo thời gian, khi đã hiểu biết, mình cảm thấy mất mát quá lớn khi không có Cha bên cạnh. Nhìn bạn bè có đầy đủ cha mẹ, được nuôi dạy và giáo dục rất tốt, đi học về được ăn cơm với cả gđ, ở trường có chuyện gì cũng có Cha đến giải quyết lại thấy chặn lòng.
Khi bắt đầu bước ra làm ăn, gặp thất bại, thử thách, lừa lọc.........mình vẫn phải một mình đương đầu với NÓ. Mẹ thì có thể thương yêu, lo lắng nhưng làm sao có thể hiểu hết chia sẻ và chỉ dạy mình làm ăn được hay nghe những rắc rối ưu tư mà mình phải đối mặt! Bà còn rất bận phải lo cho nhưng người khác trong gia đình cần quan tâm hơn mình.
Một cô gái ngây thơ, hiền lạnh phải chịu biết bao gian khổ tủi nhục, nhưng không thể quỵ ngã. Tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường nhưng thực tình ngay chính lúc này đây mình cảm thấy rất mệt mỏi mà không tìm được bờ vai để cả thông khi mà mình đã đánh mất một bờ vai duy nhất, đó chính là bạn trai mình...........
Ước gì, ngay lúc này đây có một bờ vai nào đó mạnh mẽ để mình dựa vào đó chỉ để khóc và để cảm nhận được một phút bình yên...
Dady I miss you so much, I wish i can call you: "dady", Daday I love you althought thats only 1 time......Do you know, at the moment I need you so much?.
Dù sao mình cũng phải bản lĩnh, can đảm, mạnh mẽ, có trách nhiệm với bản thân cuộc sống và thương yêu mẹ mình giống như cha mình đã dạy. Mình phải thay Cha gánh vác gia đình, lo lắng cho Mẹ và báo hiếu Bà, vì đã cả đời hy sinh khổ cực vì gia đình. Những ai từng nể phục Họ thì cũng sẽ nể phục con của Họ, ai đã làm cho Họ buồn, xem thường gia đinh mình thì sẽ xấu hổ vì đều này.
Dù không có cha bên cạnh, nhưng con vẫn luôn tin Người đang đồng hành và dõi bước bên con.......:-x