Chương 1
Rosario
______________________________________
Cuộc trò chuyện với Celia và Marcela Cucittini
“Tôi mua một tảng nhỏ thịt bê, ở phần mông, rồi cắt thành từng miếng, cỡ một phần beef-steak trung bình. Loại thịt này tôi thấy người ta bày bán khá nhiều ở Barcelona, nhưng không biết họ gọi là gì…. Tôi rắc một ít muối lên từng miếng, nhúng vào tô chứng gà, và trộn nó với những mẩu bánh mì. Tôi chiên nó lên cho tới khi nó chín, vàng đẹp, sau đó gắp lên một cái khay bỏ vào lò nướng. Tôi lát mỏng từng miếng hành tây xong rồi ném vào chảo xào. Một khi những miếng hành tây chuyển sang màu trắng, tôi bỏ thêm những miếng cà chua đã được cắt sẵn, một chút nước, muối, rau kinh giới, và một nhúm đường. Tôi hâm nóng nó trên bếp khoảng 20 phút. Hoàn thành xong nước sốt, tôi đổ nó lên trên từng miếng thịt bò, rồi đậy nắp lại cẩn thận. Tôi lấy vài miếng pho mát cắt mỏng ở trong tủ lạnh ra xong bỏ nó lên từng miếng bò. Tôi đem nó bỏ vào trong lò nướng cho tới khi những miếng pho mát nóng chảy ra. Việc làm còn lại là chiên một ít khoai tây để bên cạnh món milanesa a la napolitana [thịt chiên bột], thế là xong và chỉ cần bầy chúng lên bàn.”
Với niềm đam mê và kinh nghiệm nấu nướng, Celia diễn tả món anh mà đứa con trai bà thích nhất.
“Đại khái, mỗi khi tôi tới Barcelona thăm nó, tôi thường nấu món này 2/3 lần một tuần. Mỗi lần như thế Messi ăn tới 3 miếng cỡ vừa. Tôi vuốt tóc nó và bảo “Cái món milanesa a la napolitana này, cùng với mate (một loại trà truyền thống của Argentina) làm nên những bàn thắng cho con đấy". Rồi bà khẳng định: "Đấy không chỉ là món khoái khẩu, mà còn là món… hên nữa. Thật đấy, hồi nó ghi 3 bàn vào lưới Real Madrid, đấy chính là lúc tôi đã chuẩn bị sẵn món này, và trà mate, ở nhà". Hương vị ẩm thực của Lionel rất đơn giản: miếng thịt chiên bột, nhưng không phải làm từ đùi thịt muối, hay thịt ngựa, thịt gà kèm theo nước sốt làm từ tiêu, cà chua, hành tây và rau kinh giới. Nó chẳng bao giờ quan tâm đến nghệ thuật ẩm thực, nói chung Leo thuộc mẫu người "ăn để sống".
Ngoài món thịt bê do mẹ nấu, Messi cũng có thể ăn những món người anh trai Rodrigo làm. Bây giờ, Rodrigo là một… đầu bếp cừ khôi, rất giỏi trong việc sáng tạo những món ăn mới, và luôn có tham vọng mở một nhà hàng riêng của mình. Tệ thay, Rodrigo nghĩ ra món nào, cậu em trai cũng đều… thấy dở ẹc!
Cậu ấy có khảo đồ ngọt không? “Vâng có, Leo rất thích sô cô la và alfajores [loại bánh biscuit caramel phổ biến ở Argentina]. Mỗi khi chúng tôi sang Tây Ban Nha, mọi người đều mang 2-3 hộp để bảo đảm rằng thằng bé không lên cơn vì thiếu “thuốc”.” Bà cũng kể câu chuyện nhỏ về Messi và cái bánh alfajores. “Hồi đấy, biết nó nghiện alfajores, HLV đã khích lệ Leo bằng việc, với mỗi bàn thắng nó sẽ được thưởng một cái bánh. Như vớ được vàng, Messi hoàn toàn lột xác, thi đấu như một cầu thủ chuyên nghiệp và khiến thủ môn đội bạn phải vào lưới nhặt bong…8 lần.” Ghê hồn.
Nhấm nháp tách cà phê tại quán bar La Tienda nằm trên con đường San Martín de Rosario, Celia María Cuccittini Oliveira de Messi với giọng nói nhẹ nhàng nói về người con hiện đang khoác chiếc áo số 10 tại Barcelona, được cả thế giới biết đến trong niềm vui hạnh phúc. Tóc đen, nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt kháu khỉnh. Vừa nói bà vừa cười, “thằng đó giống cha nó như đúc”. Trong lúc trò chuyện, bà thường liếc mắt qua người em đang ngồi đối diện Marcela. Đứa em út trong gia đình Cuccittini, Marcela cũng là mẹ của Emanuel từng sang Đức khoác áo CLB Munich 1860, ở giải hạng Nhì. Anh của Emanuel là Maximiliano, khoác áo CLB Flamengo ở Brazil. Còn đứa em út Bruno thì gia nhập đội trẻ Renato Cesarini, nơi từng sản sinh các ngôi sao như Fernando Redondo hoặc Santiago Solari…
Marcela Cuccittini de Biancucchi vừa là mẹ nuôi vừa là người dì yêu thích nhất của Messi. Mỗi lần về quê Rosario, anh thường “bỏ nhà” lên dì ở. Celia nói “Chúng tôi phải đến gặp nó, hay hoặc gọi điện để xem nó sống ra sao nhưng lúc nào em tôi cũng chiều nó hết.” “Ở đó còn có Emanuel nữa, chúng nó lúc nào cũng như đôi bàn chân, chẳng bao giờ tách rời nhau cả.” Từ nhỏ chúng đã vậy rồi, từ cái thời còn chân trần đá bóng. Celia kể lại “Trong họ có 5 thằng con trai, nhà tôi có 3 là Matías, Rodgrigo, Messi. Em tôi thì 2, Maximiliano và Emanuel. Vào mỗi ngày chủ Nhật, khi hai gia đình lên thăm bà ngoại, chúng thường tụ tập lại đi đá bóng ngoài phố trước bữa ăn trưa.” Đó thường là những trận đấu hoang dã, giống kiểu bóng đá banh nỉ. Giờ tôi có kể lại thì chắc thằng bé ngại lắm. Cái đứa thường về khóc nỉ non nhất trong 5 anh em chính là Messi. Có hai lý do thôi, một là nó thua hai là vì mấy ông anh của nó ăn gian.
“Hôm nọ, Maximiliano nhắc lại với tôi những “trận đấu” đó” Marcela nói. “và nó nói với tôi rằng, nó muốn có một trận đấu giữa gia đình Messi vs. Biancucchi giống như hồi đó.” Thế là những yêu thương, tình cảm của bà ngoại mấy đứa lại dồn dập quay về trong chúng tôi. Celia nói nhỏ nhẹ: những món ăn ngon của bà, bánh ngọt, những bữa cơm gia đình vào mỗi ngày chủ nhật và niềm đam mê bóng đá. Cũng là bà, người gây áp lực lớn nhất lên chúng tôi bắt phải cho Messi được chơi bóng cho dù nó chưa lớn, cho dù nó là đứa ít tuổi nhất và cũng là nhỏ nhất. “Tại vì” Celia nói, “nó lúc nào cũng là đứa nhỏ nhất. Chúng tôi sợ rằng Messi sẽ bị các anh “chà đạp” hay bị đau.” Nhưng không, bà vẫn la lên “Chuyền cho Lionel đi, chuyền cho người nhỏ nhất, bởi vì chỉ có nó mới ghi bàn được thôi.” Cũng là bà người đã khuyên chúng tôi nên mua cho Messi một đôi giày. Thật xấu hổ khi bây giờ bà không thể nhìn thấy Messi ngày hôm nay vì bà đã ra đi khi Messi mới 10 tuổi. Chả sao cả, có lẽ trên trời cao, bà đang nở một nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy những gì đứa cháu mà bà yêu mến nhất đã làm.
Nhưng Leo bắt đầu chơi bóng như thế nào? Cậu ta học được từ ai? Tất cả những kỹ thuật anh sở hữu đến từ đâu? – đó là câu hỏi đơn giản nhưng khó trả lời. “ Tôi không biết, từ cha nó, anh nó, những người anh em họ. Cả gia đình chúng tôi đều yêu bóng đá. Tôi cũng là một người hâm mộ. Thần tượng của tôi hả? Maradona đó. Sự nghiệp, những bàn thắng của ông ta, tôi luôn dõi theo nó bằng sự đam mê. Ông ta thật sự mê hoạc trên sân bóng. Một hôm, tôi có dịp được gặp Maradona, tôi nói “Tôi hy vọng một ngày náo đó con trai tôi sẽ là cầu thủ xuất sắc và ông sẽ là HLV của nó.” Hiện tai thì sao…Maradona bây giờ đang là HLV trưởng đội tuyển quốc gia.
Cắt ngang cuộc trò chuyện: điện thoại cầm tay trên bàn bắt đầu rung lên, Celia xin phép bước ra ngoài để nói chuyện. Trong khi đó Marcela quay trở lại đề tài cậu trẻ Leo “Messi thật là không thể tin nổi, hồi đó lúc nó chưa đầy 5 tuổi nó có thể giữ bóng giống như chẳng có ai kèm. Messi rất yêu bóng đá, và không ngừng yêu nó. Ngày nào nó cũng cầm bóng ra trước ngõ đá vào tường, ồn đến nỗi hàng xóm phải điên tiết lên.”
Celia sau đó tắt điện thoại, quay trở lại ghế ngồi và gật đầu đồng ý. “Lần trừng phạt tồi tệ nhất chúng tôi giành cho Leo là: “Hôm nay con phải ở nhà, không được đi đâu dợt cả.”Đừng, con xin mẹ đấy, con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng lo…con hứa đấy, mẹ cho con đi đá bóng đi mà.” Nó ngồi năn nỉ cho tới khi nào tôi đồng ý. Leo không phải đứa trẻ có tính cách hỗn xược, cũng chẳng lười biếng. Nó lúc nào cũng là đứa trẻ ngoan, trầm tính, nhút nhát giống như bây giờ vậy.
Thật sao? “ Vâng, thật chứ. Leo không bao giờ ý thức được việc nó là ngôi sao bóng đá có ý nghĩa như thế nào. Có những phiền toái, rắc rối, thậm chí nguy hiểm luôn chực chờ xảy ra mỗi khi nó về Rosario, nhưng nó cứ nhởn nhơ, đôi khi lại hỏi vì sao thế nọ, vì sao thế kia. Nó luôn nghĩ mình vẫn chỉ là người bình thường".
Còn tiếp...