Barca đã thua bẽ bàng trước Bayern trên hành trình chinh phục chiếc cúp UEFA Champion league. 7-0 sau hai lượt trận, nhiều người hẳn sẽ cười nhạo vào kết quả đó, kẻ thì nhép mép nói rằng tiki – taka đã hết thời. Người Catalan khóc nức nở, những ai yêu Barca thêm lần nữa khắc khoải một nỗi buồn khôn nguôi. Âu cũng là chuyện thường tình. Riêng tôi, tôi sẽ không nói thêm về thất bại ấy. Chỉ biết rằng trong tôi Barcelona là cả một hoài niệm.
Tôi nhớ rõ như in cái ngày ba phải xuống tận Tam kỳ mới mua được. Chiếc tivi màu đỏ đen, hình vuông, mười bốn in, chiếc ti vi duy nhất trong xóm. Trông thật lỗi thời so với bây giờ, nhưng trở thành thứ “xa xỉ” với nhiều gia đình khi đó. “Vào, vào rồi, tuyệt vời, quá tuyệt vời”, tôi cố hô thật to giống như ba, tạo dáng sao cho xì - teen nhất. Đó là mùa World Cup năm 1998, năm 7 tuổi lần đầu tiên tôi biết đến thể thao, biết xem bóng đá. Đến hẹn lại lên, mỗi lần World cup, Asiad rồi Olympic. Tôi không nhớ rõ, bao lần nhìn chiếc huy chương đổi màu. Chẳng biết tự lúc nào, nhưng năm lên mười, tôi thuộc “lầu lầu” tên vô số cầu thủ nước ngoài. Chỉ nhớ khi mùa lạnh tới, nằm co ro trong màn vẫn không thôi thét lên: Ronaldinho kìa! Thế rồi tình yêu ấy cứ lớn dần, lớn dần. Đến độ, bản thân chẳng nhận ra cái tivi trắng đen đã dần nhợt nhòa theo thời gian. Barca khi ấy vẹn nguyên trong tôi hình ảnh đẹp và quyến rũ.
Khi chiếc tivi trắng đen được thay bởi màn hình màu to đẹp, tôi đã trở thành cô nữ sinh cấp 3 trường huyện. Một lá thư thật dài, hơn 4 đôi giấy. Tôi cố gắng ghi nắn nót bằng mực tím, bằng niềm tin, trải nghiệm mình có được. Bức thư gửi đến địa chỉ xa lạ. Cái tên vội hỏi sau câu chuyện chưa kết vào World Cup 2006. Không nhớ rõ mặt nữa, chỉ biết anh ấy là một fan cuồng nhiệt của Barca, có nickname trong diễn đàn là Nheo. Bức thư mang tất cả tình yêu dành cho đội bóng xứ Catalan, viết về thần tượng một thời, về thế giới thể thao đầy màu sắc. Không biết đánh word, post bài hay gì đấy, nên tôi đành viết tay. Cuối cùng sau bao chờ đợi cũng được đăng lên với cái tựa khá dài mà giờ chẳng nhớ nổi. Gửi cánh thư đi đã đến ngày hồi âm “Bé Thuận à! Anh đã post y nguyên bài của em lên diễn đàn. Có điều anh sửa lại mấy chữ Tiếng Anh, ở phía dưới có ý kiến phản hồi của các Cule Barcelona đó. À! anh có gửi 2 hình FCBMB &FCBMN, với cái hình anh chụp trong bộ đồ Barca, trên áo thuê dòng chữ www.fcbarcavn.info Bộ đồ này anh đã gửi một người bạn đi Hà Nội mua giùm đấy. Khi nào có dịp ra Hà Nội anh sẽ mua cho em một bộ giống vậy”. Barca trong tôi ngày đó ắp đầy màu xanh của hy vọng, chỉ có vậy.
Giờ đây, tôi sắp tốt nghiệp đại học và sẽ bước tiếp chặng đường đời với bao ước mơ và mộng tưởng. Ừ! Thì Barca thua đấy, bẽ mặt đấy! Nhưng có hề gì, bởi lẽ sẽ chẳng có đội bóng nào mãi ca khúc khải hoàn. Và tôi sẽ luôn sát cánh bên Messi và các đồng đội của anh như những ngày đầu tiên. Ngay lúc này, Barca trong tôi vẫn là số một.
14 năm – có lẽ không phải là quãng thời gian quá dài trong một đời người. Nhưng đủ để nuôi lớn niềm đam mê và sự chân thành của một culé dành cho đội bóng xứ Catalan. Hơn mười năm ấy, đã có những chiến thắng làm ngây ngất lòng người và cũng có bao lần thất bại đắng cay. Sự hụt hẫng xen lẫn nỗi thất vọng nhiều đêm khiến tôi lầm tưởng tình yêu đó đã cạn. Nhưng không! Trên tất cả tôi biết rằng: Bóng đá là thế, có chiến thắng và có thất bại, có nụ cười hạnh phúc mà cũng đầy những giọt lệ cay. 7-0 như cứa vào lòng ai đó một nổi đau, là sự phũ phàng cho những hy vọng. Tuy nhiên, đấy không phải là điều quan trọng vì tình yêu vẫn ở lại. Cũng vì thế tôi chưa từng nghĩ giáo sư Wenger sai lầm. Mặc dù, ông luôn kiên định với con đường mà theo nhận định của không ít người chỉ dành cho kẻ thất bại. Qủa vậy, thể thao mang đến cho chúng ta nhiều trải nghiệm hệt như đời người: Có đau vì thất bại mới thấy hết giá trị nơi chiến thắng.
Một ngày, Sài Gòn không có cái nắng chói chang hay những cơn mưa bất chợt tôi đã mơ về nơi ấy – Camp Nou! Chẳng phải sân khấu hào nhoáng với ánh đèn nhấp nháy, tiếng khán giả vỗ tay nghe nức lòng. Không diện những bộ cánh lộng lẫy, xinh đẹp trong vai trò MC các chương trình lớn. Tôi sẽ rời cơ quan sau khi kết thúc công việc bình luận một trận đấu kịch tính, nghẹt thở của Barcelona. Thành phố chìm sâu vào giấc ngủ và làn sương ẩn hiện dưới bóng đèn đêm. Vài tiếng lách cách của chiếc xích lô. Tiếng sột soạt, dáng người quẳng gánh hàng rong xa dần về cuối phố. Nhưng với tôi, là cả thiêng đường hạnh phúc!
Tôi nhớ rõ như in cái ngày ba phải xuống tận Tam kỳ mới mua được. Chiếc tivi màu đỏ đen, hình vuông, mười bốn in, chiếc ti vi duy nhất trong xóm. Trông thật lỗi thời so với bây giờ, nhưng trở thành thứ “xa xỉ” với nhiều gia đình khi đó. “Vào, vào rồi, tuyệt vời, quá tuyệt vời”, tôi cố hô thật to giống như ba, tạo dáng sao cho xì - teen nhất. Đó là mùa World Cup năm 1998, năm 7 tuổi lần đầu tiên tôi biết đến thể thao, biết xem bóng đá. Đến hẹn lại lên, mỗi lần World cup, Asiad rồi Olympic. Tôi không nhớ rõ, bao lần nhìn chiếc huy chương đổi màu. Chẳng biết tự lúc nào, nhưng năm lên mười, tôi thuộc “lầu lầu” tên vô số cầu thủ nước ngoài. Chỉ nhớ khi mùa lạnh tới, nằm co ro trong màn vẫn không thôi thét lên: Ronaldinho kìa! Thế rồi tình yêu ấy cứ lớn dần, lớn dần. Đến độ, bản thân chẳng nhận ra cái tivi trắng đen đã dần nhợt nhòa theo thời gian. Barca khi ấy vẹn nguyên trong tôi hình ảnh đẹp và quyến rũ.
Khi chiếc tivi trắng đen được thay bởi màn hình màu to đẹp, tôi đã trở thành cô nữ sinh cấp 3 trường huyện. Một lá thư thật dài, hơn 4 đôi giấy. Tôi cố gắng ghi nắn nót bằng mực tím, bằng niềm tin, trải nghiệm mình có được. Bức thư gửi đến địa chỉ xa lạ. Cái tên vội hỏi sau câu chuyện chưa kết vào World Cup 2006. Không nhớ rõ mặt nữa, chỉ biết anh ấy là một fan cuồng nhiệt của Barca, có nickname trong diễn đàn là Nheo. Bức thư mang tất cả tình yêu dành cho đội bóng xứ Catalan, viết về thần tượng một thời, về thế giới thể thao đầy màu sắc. Không biết đánh word, post bài hay gì đấy, nên tôi đành viết tay. Cuối cùng sau bao chờ đợi cũng được đăng lên với cái tựa khá dài mà giờ chẳng nhớ nổi. Gửi cánh thư đi đã đến ngày hồi âm “Bé Thuận à! Anh đã post y nguyên bài của em lên diễn đàn. Có điều anh sửa lại mấy chữ Tiếng Anh, ở phía dưới có ý kiến phản hồi của các Cule Barcelona đó. À! anh có gửi 2 hình FCBMB &FCBMN, với cái hình anh chụp trong bộ đồ Barca, trên áo thuê dòng chữ www.fcbarcavn.info Bộ đồ này anh đã gửi một người bạn đi Hà Nội mua giùm đấy. Khi nào có dịp ra Hà Nội anh sẽ mua cho em một bộ giống vậy”. Barca trong tôi ngày đó ắp đầy màu xanh của hy vọng, chỉ có vậy.
Giờ đây, tôi sắp tốt nghiệp đại học và sẽ bước tiếp chặng đường đời với bao ước mơ và mộng tưởng. Ừ! Thì Barca thua đấy, bẽ mặt đấy! Nhưng có hề gì, bởi lẽ sẽ chẳng có đội bóng nào mãi ca khúc khải hoàn. Và tôi sẽ luôn sát cánh bên Messi và các đồng đội của anh như những ngày đầu tiên. Ngay lúc này, Barca trong tôi vẫn là số một.
14 năm – có lẽ không phải là quãng thời gian quá dài trong một đời người. Nhưng đủ để nuôi lớn niềm đam mê và sự chân thành của một culé dành cho đội bóng xứ Catalan. Hơn mười năm ấy, đã có những chiến thắng làm ngây ngất lòng người và cũng có bao lần thất bại đắng cay. Sự hụt hẫng xen lẫn nỗi thất vọng nhiều đêm khiến tôi lầm tưởng tình yêu đó đã cạn. Nhưng không! Trên tất cả tôi biết rằng: Bóng đá là thế, có chiến thắng và có thất bại, có nụ cười hạnh phúc mà cũng đầy những giọt lệ cay. 7-0 như cứa vào lòng ai đó một nổi đau, là sự phũ phàng cho những hy vọng. Tuy nhiên, đấy không phải là điều quan trọng vì tình yêu vẫn ở lại. Cũng vì thế tôi chưa từng nghĩ giáo sư Wenger sai lầm. Mặc dù, ông luôn kiên định với con đường mà theo nhận định của không ít người chỉ dành cho kẻ thất bại. Qủa vậy, thể thao mang đến cho chúng ta nhiều trải nghiệm hệt như đời người: Có đau vì thất bại mới thấy hết giá trị nơi chiến thắng.
Một ngày, Sài Gòn không có cái nắng chói chang hay những cơn mưa bất chợt tôi đã mơ về nơi ấy – Camp Nou! Chẳng phải sân khấu hào nhoáng với ánh đèn nhấp nháy, tiếng khán giả vỗ tay nghe nức lòng. Không diện những bộ cánh lộng lẫy, xinh đẹp trong vai trò MC các chương trình lớn. Tôi sẽ rời cơ quan sau khi kết thúc công việc bình luận một trận đấu kịch tính, nghẹt thở của Barcelona. Thành phố chìm sâu vào giấc ngủ và làn sương ẩn hiện dưới bóng đèn đêm. Vài tiếng lách cách của chiếc xích lô. Tiếng sột soạt, dáng người quẳng gánh hàng rong xa dần về cuối phố. Nhưng với tôi, là cả thiêng đường hạnh phúc!