Ông ho rất nhiều,nhưng với cái tính hay đùa của mình,chẳng ai trong nhà và bản thân tôi cảm thấy lo lắng về điều đó...
Ông nằm viện,phải mổ,mọi chuyện vỡ lở ra rằng ông thường xuyên bị sốt nhẹ,họng rát và ung thư,...mọi thứ trở nên tồi tề một cách quá sốc,tôi suýt khóc nấc khi nghĩ đến cái viễn cảnh phải nói lời vĩnh biệt,ung thư,với cái tâm trí của thằng choai choai hay xem phim HQ khi đó chẳng khác nào sẽ chết...
Ông ngồi dậy,cười,lại đòi cả nhà gọi tôi lên,để làm gì,để đuổi hết mọi người đi,để 2 ông cháu đi ăn phở với nhau,để tôi đấm lưng và chém gió cùng...mọi chuyện tưởng sẽ tốt đẹp hơn sau phẫu thuật...
Tay ông run lên ngày càng nhiều,chân không cử động được,ông vẫn cười,lại đồi gọi tôi lên,để làm gì,để đuổi hết mọi người đi,để tôi mua phở cho ông ăn,rồi thì bóp chân và chém gió...
Tôi sốc và khóc khi đưa ông đi xạ trị,cái mũ len bấy lâu nay được bỏ ra khi bóng tối khuất sau cánh cửa phòng bệnh,ông ko cho tôi ở trong chờ,và khi tưởng tôi đã đi thật,cái mũ len được bỏ ra để trơ 1 mảng đầu rụng tóc,...ông ra,thấy tôi hút thuốc ở cổng,lặng lẽ đi về phía khác,vờ như không thấy điều đó,tôi biết và đứng dậy,bắt taxi...
Ông chỉ mắng xuề xòa dăm ba câu khi tôi trượt ĐH,sau đó đã lại gọi cậu tới,nói vẻn vẹn:".. đưa 1 cái xe cho thằng Đạo,mua 1 cái di động mới nữa,..."
Ông không thể đi nổi nữa,1 nừa thân bị liệt,mẹ bảo vậy,ông lại đòi tôi đến tiếp,để làm gì,để đuổi mọi người đi,để giúp khoác vai 1 nửa phần thân kia khi ông đi vệ sinh,để chém gió...
Ông không bao giờ tỏ ra buồn trước mặt tôi,ko bao h cáu gắt với riêng mình tôi,ko bao giờ thôi trêu đùa cái đội bóng mà tôi yêu thích,ko bao giờ thôi cho tiền tiêu vặt tôi một cách lén lút,...
Ông mất,tôi khóc như đứa trẻ lên 2,khóc như mưa,khóc hết tất cả sức lực,ko đứng nổi mà chỉ ngồi khóc...
Cuộc sống này luôn cần phải cố gắng...vui vẻ
Cuộc sống khó khăn hơn ta tưởng,nhưng chủ yếu vẫn là niềm vui (Tuấn Nguyễn)
Cố lên...đó là điều bình thường mà.
(sắp đến lần giỗ thứ 4 của ông...>.<)