Hậu El Clasico và Những hệ quả "Kinh Điển"
El Clasico đã kết thúc nhưng dư âm cũng như các hệ quả của nó vẫn là đề tài nóng hổi được cánh báo chỉ không ngớt đưa tin. Đặc biệt là vấn đề lục đục nội bộ của đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha (TBN), khi mà đa số thành viên trong hai CLB Real và Barca đều nằm trong đội hình chính của La Roja. Chứng kiến cảnh "gà nhà đá nhau" ấy HLV Del Bosque không khỏi thắt lòng khi nghĩ đến viễn cảnh những đứa con cưng của ông không nhìn về một hướng chỉ vì những mẫu thuẫn phát sinh giữa hai CLB mà họ thi đấu. Tin tức liên tục bay về từ khắp các báo ở TBN khi họ cho rằng có thể có những mối thù địch cá nhân trong tập thể ĐTQG TBN như một hệ quả tất yếu của "seri phim El Clasico" mà cả thế giới được dịp thưởng thức 4 trận trong vòng 18 ngày. Họ nói về mối quan hệ đang ngày trở nên xấu đi giữa một số cầu thủ Barca và Real Madrid, đó là giữa Villa và Arbeloa bởi những gì xảy ra trong trận chung kết Cúp Nhà Vua khi hậu vệ Real chơi tiểu xảo bằng việc giẫm lên chân "số 7" lúc anh này đang nằm trên sân; đó là giữa Pique với Ramos khi hai người liên tục có những màn khẩu chiến mỗi khi cầu thủ hai đội sáp lại vì ai đó bị chấn thương; đó là giữa một số cầu thủ Real với Pedro và Busquets khi họ cho rằng hai "kịch sỹ" này diễn quá giỏi. Tình hình hiện nay không còn hài hòa nữa rồi, trước tình cảnh "không chóng thì chày" sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nền bóng đá nước nhà, đến HLV Del Bosque cũng không thể không phê bình về những trường hợp này. Giờ đây, người gánh lấy những hệ quả từ 4 trận "Siêu Kinh Điển" ấy không ai khác chính là ông già gân Bosque, thay vì nắm trong tay một loạt hảo thủ đang trên đỉnh thế giới như đã từng thì nay trong danh sách thi đấu của ông là một đám cầu thủ "chuyên nghiệp" trong lòng đầy thù hận bởi ở cấp độ CLB họ đã ở hai bên chiến tuyến và đấu đá lẫn nhau. Nhưng tất cả không phải là nhân vật chính trong vở kịch dài 4 tập này, người nắm vai trò chủ đạo, cũng như tạo ra mọi mâu thuẫn chính là "Người đặc biệt" Mourinho.
Lo lắng của Del Bosque là không thừa
Mourinho, liệu ông ta có ý thức được việc mình làm hay không, khi đã một lần nữa thành công trong việc "châm dầu vào lửa" giữa mối bất hòa của hai đội bóng truyền kiếp Barcelona-Real Mardid đã tồn tại từ rất lâu nhưng dường như đã biến mất cách đây 10 năm, khi mà cuối cùng ĐTQG TBN cũng tìm ra được lối chơi như một tập thể, bắt đầu gặt hái nhiều danh hiệu và khiến họ vui mừng vì sự đoàn kết gữa các thành viên khi ai cũng như ai. Tuy nhiên nhờ vào những chiến thuật của Mourinho đã làm cho mọi thứ tồi tệ hơn trước đây rất nhiều. Trong suốt các buổi trả lời họp báo không hề có một thứ gì nói về bóng đá hay bất kỳ chủ đề gì liên quan đến môn thể thao vua, thay vào đó HLV người Bồ đã lèo lái người Madrid đến một âm mưu thù hận, và lấy sự căm thù sâu sắc đó làm động lực để những "thiên thần áo trắng" ra sân chơi bóng như những "chúa tể hắc ám". Không những mượn giới truyền thông để truyền bá cái ý nghĩ thâm độc đó vào đầu óc cầu thủ mà ông còn hiểu rõ hơn ai hết sức ảnh hưởng của nó đến lực lượng cổ động viên, khiến họ càng ngày càng căm thù không những đội bóng mà cả con người xứ Catalan. Quá khứ đau thương về một thời kỳ Franco tưởng chừng như đã khép lại thì nay lại bị một người ngoại tộc đào bới xới lại bằng thủ đoạn và phương tiện kinh tởm hơn, không phải là chính trị cũng không phải là văn hóa, mà chính là bóng đá- môn thể thao có sự truyền bá và gắn kết nhất. Với riêng Barca, động lực để họ chiến thắng lại chính là tình cảm, thứ vũ khí sức mạnh mãnh mẽ nhất có thể đập tan mọi âm mưu thù địch nào nhắm vào họ, chính nhờ nó mà họ vẫn tiếp tục trên con đường chinh phục các danh hiệu. Điển hình là màn "tunh hứng" Abidal lên trời sau khi tiếng còi khai cuộc kết thúc, đám đông và các cầu thủ Barca đã vui mừng như thế nào khi hậu vệ người Pháp đã vượt qua được số phận và trở lại cùng mọi người.
Vậy là Barcelona sẽ đi tới Wembley vào cuối tháng 5 này, nhưng phải thú thật một điều là nhiều người không có cảm giác tận hưởng khi Pedro ghi bàn vào lưới Real. Trận đấu kết thúc 1-1 và chắc chắn là Barca đã vào chung kết. Lý do nào khiến một số không thấy vui mấy khi đội bóng mình yêu thích ghi bàn, đó là vì sự hận thù chắc chắn sẽ lặp lại (nếu Barca thắng) và cứ lặp lại cho đến một thời điểm nào đó chiến thắng của Barca trước Real sẽ không còn ý nghĩa hay thu hút cả thế giới nữa, và dần dần nó trở nên nhàm chán như "chuyện thường ở huyện". Rồi trong chúng ta, những cule sẽ chai sạn cảm giác khi chứng kiến cuộc đối đầu giữa hai đội bóng mạnh nhất Laliga này, còn đâu sự tinh hoa phát tác nữa. Real Madrid rồi sẽ trở thành một đội bóng tầm trung để chuyên tâm vào việc thi đấu như thế nào với hi vọng nó như một lời xin lỗi vì những sai lầm đã gây ra. Điều đó được xem là một phương án khả thi nhằm kéo vãn hình tượng ngày nào của đội bóng hoàng gia trong mắt NHM, để tránh một sự thất vọng cục bộ làm nản lòng những người yêu quý "Dãy Ngân Hà Trắng" bấy lâu nay. Như một hệ quả tất yếu từ những chính sách sai lầm và lệch hướng từ toàn bộ bộ máy lãnh đạo của Real, tất cả sự yếu kém của Los Blancos bị phơi bày trong những cuộc chạm trán với Barca sẽ bị lãng quên ngay lập tức để người ta thấy Perez và Mourinho tiếp tục bàn bạc với nhau đưa ra phương án cho mùa giải mới 2011/12. Tiếp tục sử dụng những đồng euro vào những canh bạc cầu thủ, Perez quên rằng đã bao năm nay chiến lược ấy không hề đem lại một kết quả nào ra trò. Hơn thế nữa, với sự kết hợp với "Người đặc biệt" Real càng ngày càng xa rời truyền thống họ đã tạo ra và hoàn toàn đánh mất đi bản sắc của màu áo trắng, màu áo nay đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.
Dù sao đi nữa, El Clasico cũng mang về niềm vui chiến thắng cho NHM đội bóng giành quyền đi tiếp khi mà họ đã phải chấp nhận những giờ phút căng thẳng nhất trong đời để cùng đội bóng đi tiếp vào vòng trong, và gần như kết quả là điều họ chờ đợi hơn là màn trình diễn. Trong khi nhiều người cứ mãi xoáy vào những pha bóng của Alves (bị Pepe kê giò), Pedro (bị Arbeloa húc vai), Busquets (bị Adebayor chạm vào mặt) mà không hề nhìn ra một thực tế rằng Real là đội thi đấu tệ hơn Barcelona rất nhiều. Những cầu thủ như Arbeloa, Pepe, Lass, Adebayor cũng không kém phần tiểu xảo và gian trá hơn rất nhiều. Thay vì được thưởng thức những trận "Siêu Kinh Điển" đúng nghĩa, người ta chỉ thấy màn trình diễn thảm hại của Real, tất cả là nhờ vào Mourinho. Khi Pep kết thúc buổi họp báo trước trận lượt về bằng cụm từ "Ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc" nhằm làm xoa dịp đi không khí ngột ngạt bao trùm cầu thủ phía hai đội và trận đấu với Madrid đó là trận cuối cùng, kết thúc tất cả.
Ở một mặt khác, các cầu thủ Barca rõ ràng là quá mệt mỏi và căng thẳng trong một mùa bóng đầy cam go, hơn thế nữa trước đó họ đã không có một kỳ nghỉ hè trọn vẹn khi vắt sức cho World Cup 2010. Tuy nhiên, chiếc cúp Laliga và trận Chung kết tại Wembley gần với đội bóng xứ Catalan hơn bao giờ hết, không thể không đặt nhiều hi vọng vào hai danh hiệu lớn này, cảm xúc mạnh mẽ và cơn khát danh hiệu khiến cho tinh thần của các đấu sỹ Barca lại cuồng lên dữ dội, ký ức mùa hè 2009 tại Rome lại ùa về với bao sung sướng cháy bỏng. Và trận chung kết tới đây gặp đội bóng đã thất bại cũng trong trận chung kết 2 năm về trước khiến cuộc đối đầu lần này chắc chắn căng thẳng hơn vì những nợ nần hai đội đã gây ra cho nhau.
Sự hận thù là phương án Mourinho dùng để chống Barca
Mối thâm thù của Mourinhobao năm qua dưới cấp độ HLV đã bị lu mờ bởi một mùa giải không thể tuyệt vời hơn của Barcelona, khi họ liên tục phá vỡ các kỷ lục khác nhau. 52 bàn thắng của Messi trong một mùa giải nhưng vẫn chưa có dấu hiệu chàng trai Argentina này sẽ dừng lại, phong độ tuyệt vời của thủ thành Valdes ở cả Laliga lẫn Champion league, khả năng thích nghi vị trị trung vệ của Mascherano, sự thích nghi để hòa nhập cùng với đội bóng của Afellay, tất cả đoàn kết như một thể thống nhất cả trên sân tập và bên ngoài sân cỏ. Điển hình là những lời cáo buộc, tấn công có tổ chức từ phía Madrid cũng như giới truyền thông hoàng gia hàng ngày tạo ra các cuộc tranh cãi dường như không có hồi kết nhưng chẳng liên quan gì đến bóng đá sân cỏ. Mục tiêu của họ là nhằm phá vỡ khối thống nhất bằng cách nhắm vào các cầu thủ và sự tập trung của họ nhưng tất cả đều thất bại. Sự hận thù chưa bao giờ được đánh giá cao như một cách làm động lực cho một mục tiêu phấn đấu và sự thất bại của người Madrid nói chung và Mourinho ở cấp độ HLV nói riêng là kết quả tất yếu cho một quá trình làm việc không nghiêm túc, thiếu trong sáng với bóng đá.