Hợp tác xã trà chanh
  1. H @ Hạ Trắng: thời Pep cũng toàn sấp mặt ở đây
  2. H @ Hạ Trắng: mấy năm đá chán nhất lại bất bại ở Anoeta mới ảo
  3. Silver @ Silver: gặp lần nào cũng chật vật, có thắng cũng trầy da troc vảy
  4. Silver @ Silver: sociedad vẫn kiểu khăc barca ấy bac nhỉ
  5. denpietrau @ denpietrau: Vườn hồng vẫn khoai
  6. Silver @ Silver: lại thêm 1 trận ghi 5 bàn, khet quá
  7. H @ Hạ Trắng: vẫn kết hợp bình thường mà, Olmo là số 10, Pedri đá sâu hơn ở giữa sân
  8. Spain_champion @ Spain_champion: Mỗi đứa 1 phong cách
  9. Spain_champion @ Spain_champion: Thằng nào đá cũng hay!
  10. Spain_champion @ Spain_champion: Có cách nào kết hợp cả Olmo cả Pedri ko các bác

Blaugranas

Mourinho ???chuyên chỉ trích người khác mà không nhớ đến mình

Hahhhhhhhhaaaaa =)) Đúng là buồn cười thật :megalol: Không thể nhịn được :smile6::smile6:....Pray for Chủ Thớt :sad1:....Chúc thím và thớt này lên đường bình an :laychua:

À, góp ý cho thím trước khi ra đi này, diễn đàn mình rất là hạn chế việc lập topic linh tinh, có gì cần giải tỏa thì vào phần thân tặng các bợn Dê nhé :baifu_yeah:

16h 25/8 FCBSG - FC Mua & Bán

Thứ 7 này họ muốn mời mình đá lại này anh :) Có cáp kèo k ạ????

Tuần này chắc không đá được đâu bạn. Tạm thời đang trong giai để mọi người đăng ký lại rồi sắp xếp đội lại một lần nữa, Chắc chắn là sẽ tái đấu với đội bạn một lần nữa rồi. Có thể là tuần sau. Cho hỏi luôn là đội bạn lên đây làm khách được không vậy.

Bản sắc FC Barcelona

Chủ đề này là nơi các bạn có thể đăng những bài viết về quá trình hình thành lối đá, phong cách của Barça, thứ đã và đang làm cả thế giới ngưỡng mộ còn con tim chúng ta thì lạc nhịp.

Laureano Ruiz - Người đứng sau triết lý bóng đá của Barça



Với tất cả lòng kính trọng đối với Johan Cruyff và Oriol Tort, con người đã đặt nền móng cho triết lý và ý tưởng bóng đá đã trở thành biểu tượng của CLB ngày hôm nay chính là Laureano Ruiz, một người đàn ông đến từ vùng Cantabria, người luôn tin rằng những kỹ năng của một cầu thủ quan trọng hơn nhiều so với yếu tố thể chất.

Cuộc Cách mạng từ trận đấu của Juvenil A

Ngày 15/4/1972, đội Juvenil A của chúng ta đang thi đấu trận chung kết Copa Catalunya với CF Damm, một đội bóng lấy tên từ một hãng bia. Trên khán đài là 15.000 cổ động viên, và ở khu vực danh dự có mặt Chủ tịch Liên đoàn Bóng đá Catalan, HLV trưởng tuyển trẻ Tây Ban Nha, cùng một số thành viên Ban lãnh đạo FC Barcelona trong đó có chủ tịch Agusti Montal và HLV trưởng Rinus Michels.

Đội Juvenil khi đó được huấn luyện bởi Josep Maria Minguella, người sau này đã trở thành một nhà đại diện có tên tuổi trên thế giới, và rồi chính ông đã đưa Lionel Messi đến với Barça. Trước trận đấu người ta đã kỳ vọng rất nhiều vì Juvenil A của chúng ta khi đó vừa trải qua nhiều năm không có danh hiệu. Nhưng kết thúc trận đấu tỉ số là 3-2 nghiêng về phía Damm và trận thua này được coi là một thảm hoạ. Ngay sau tiếng còi kết thúc trận đấu, Montal rời khán đài và bước xuống cầu thang, chạy đến chỗ một nhà báo và nói: "Ta phải làm gì đó! Không thể chấp nhận được! Tôi có thể chịu đựng trận thua trước một đội bóng, chứ không phải một công ty bia!"

Không lâu sau, vào mùa hè năm 1972, CLB kí hợp đồng với Laureano Ruiz. Khi đó ông đang là HLV tuyển trẻ của Racing Santander. Về với Barça, Ruiz được giao nhiệm vụ huấn luyện Juvenil A và làm cố vấn của 3 đội trẻ khác. Trong 5 năm tiếp theo, đội bóng của ông liên tục vô địch cả Cúp Catalan và Quốc gia. Trước đó, Juvenil A mới vô địch Quốc gia được 2 lần trong lịch sử vào năm 1951 và 1959. Ruiz đã có định hướng rõ ràng khi mới về Barça và ngay từ ngày đầu tiên ông đã bắt đầu ghi dấu phương pháp huấn luyện và lối chơi của ông vào các đội trẻ. Dưới sự dẫn dắt của Ruiz, các cầu thủ bắt đầu chơi với sơ đồ 3-4-3 và một năm sau, ông đã thuyết phục CLB rằng tất cả các đội trẻ đều nên chơi giống nhau.

Năm 1974, Ruiz trở thành cố vấn chính của cả học viện bóng đá. Sau đó, ông nhanh chóng nhận ra trách nhiệm lớn lao của mình đối với tất cả những thiếu niên ở đây. Khi ông hỏi các cầu thủ rằng họ làm gì khi không tập luyện, tất cả đều trả lời: "Thưa ngài, tôi chơi bóng đá." Ruiz cảm thấy kinh hoàng vì phần lớn trong số họ sẽ không trở thành cầu thủ chuyên nghiệp và ông đã nói chuyện với ban lãnh đạo về việc này. Cùng nhau, họ đưa ra quyết định rằng tất cả cầu thủ phải lựa chọn giữa 2 con đường: làm việc hoặc học tập. Ruiz hiểu rằng ở lứa tuổi ấy, có một thứ còn quan trọng hơn, đó là phát triển và nuôi dạy họ thành những con người.

Người mang lại nền móng và tầm nhìn

Để hiểu được tầm quan trọng và ảnh hưởng của Laureano Ruiz, trước hết bạn cần hiểu tình hình CLB lúc đó. Những người hâm mộ Barça thời đó không quen với hương vị chiến thắng như bây giờ. Khi chúng ta vô địch Liga năm 1974, đó là chức vô địch đầu tiên kể từ năm 1960. Tinh thần của CLB lúc bấy giờ rất khác so với hiện nay. Họ ưa chuộng những cầu thủ to lớn, khoẻ mạnh và không đánh giá cao những cầu thủ nhỏ bé, bất kể khả năng chơi bóng của họ có tốt đến mức nào. Trước cổng văn phòng CLB có một tấm biển trên tường ghi rõ: "Hãy quay về nếu bạn ở đây để giới thiệu một cầu thủ trẻ thấp hơn 1,80m". Một trong số những việc đầu tiên Ruiz thực hiện khi đến với CLB là tháo tấm biển đó xuống. 'Rondo', một bài tập huyền thoại mà ngày nay bạn có thể thấy đội một tập hàng ngày, được đưa vào lần đầu tiên bởi Ruiz, người luôn cho rằng kỹ thuật, khả năng chạm bóng và trí tuệ sân cỏ là những kỹ năng quan trọng nhất của một cầu thủ.

Ruiz đã giành được những danh hiệu với Juvenil A, nhưng trận chiến thực sự diễn ra bên trong CLB. Đã có một ý tưởng tồn tại từ nhiều năm rằng bạn cần những cầu thủ cao và khoẻ. Vậy nên khi Ruiz bắt đầu ký hợp đồng với những cầu thủ thấp bé nhưng tài năng, ông đã phải chiến đấu để ý chí và tầm nhìn của ông được chấp nhận. Tại một buổi phỏng vấn với nhà báo Martí Perarnau trong những ngày đầu ông ở CLB, Ruiz đã nói: "Việc đầu tiên tôi đã làm là tổ chức các trận đấu để tôi có thể xem họ chơi bóng, và tôi đã có một bộ hồ sơ về những điểm mạnh của họ, những cầu thủ nào hứa hẹn đối với CLB và những cầu thủ nào không. Một vài trong số họ tôi đã trực tiếp thấy không đủ khả năng, nhưng trong hồ sơ tôi lại thấy ghi rằng họ chất lượng và sẽ ở lại CLB. Và ngược lại với những người tôi để ý. Trong số đó có Fortes và Corominas, nhưng họ lại thấp bé. Trong 3 tuần tiếp theo tôi đã đấu tranh tư tưởng với bản thân vì tôi thích 2 cầu thủ đó, nhưng họ đã ở CLB từ lúc 8 tuổi và tôi đã tự nói với bản thân: "Laureano, họ (các thành viên cũ trong ban huấn luyện) đã biết các cầu thủ từ khi chúng còn là trẻ con và có thể họ đúng". Nhưng càng xem 2 cầu thủ thi đấu tôi càng thích và trong 2 năm họ đều lọt vào đội một. Không một cầu thủ nào to khoẻ nào khác, những người tôi không thích, đã tiến nổi lên chuyên nghiệp. Họ đích thị là mẫu cầu thủ của CLB."

Có nhiều người đã ở CLB trong nhiều năm và không tin vào những ý tưởng của Ruiz. Một ngày nọ có một nhóm HLV trẻ đến gặp Ruiz và nói: "Những cầu thủ của ông không bao giờ chạy, họ đang làm gì thế? Họ phải chạy để trở nên bền bỉ và mạnh mẽ hơn!" Ruiz trả lời: "Vậy thời gian đâu để dạy họ chơi bóng khi các anh suốt ngày dạy họ chạy?" Trong suốt những năm 70 các HLV tin rằng bạn phải xây dựng nền tảng thể chất cho các cầu thủ trước và đến khi họ khoảng 17 tuổi mới bắt đầu dạy họ chơi bóng. Ruiz đã đảo lộn tất cả với ý tưởng của ông rằng việc dạy kỹ thuật chơi bóng cho bọn trẻ còn quan trọng hơn.

Trong một cuộc trò chuyện với Albert Puiga, cựu HLV đội trẻ Barça và là cánh tay phải của Guillermo Amor, giám đốc kỹ thuật đào tạo trẻ của CLB hiện nay, Ruiz đã giải thích về triết lý bóng đá của ông: "Giả sử tôi và anh huấn luyện 2 đội bóng ở lứa tuổi 10, 11, 12 và tất cả đều chất lượng sàn sàn như nhau. Anh cố gắng dạy chúng chơi thứ bóng đá đẹp, với việc chuyền bóng và căn bản chiến thuật trong khi tôi dạy chúng chơi bóng dài và cố gắng sút. Tôi có thể chắc chắn rằng ban đầu tôi sẽ luôn thắng anh bằng việc tận dụng sai lầm của bên anh. Cắt một đường chuyền hỏng và ghi bàn. Tuy nhiên nếu chúng tôi cứ tiếp tục phương pháp huấn luyện đó trong suốt 3 năm, chắc chắn rằng anh sẽ thắng chúng tôi trong mọi trận đấu. Các cầu thủ của anh sẽ học được cách chơi bóng trong khi các cậu nhóc của tôi thì không. Rất đơn giản."

Vào năm 1976 Barcelona sa thải HLV trưởng Hennes Weisweller và Ruiz lên thay. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi dẫn dắt đội một, Ruiz đã gọi trung vệ 'Tente' Sánchez lên đội hình chính thức, đó không phải là một quyết định được ủng hộ vì trước đó anh là dự bị của đội B và lại còn thấp nữa. Nhiều năm sau đó Sánchez đã giữ một vị trí trong đội hình chính và thậm chí còn trở thành đội trưởng. Nhiều cầu thủ khác cũng được Ruiz giúp đỡ phát triển như Lobo Carrasco, Calderé, Rojo, Padraza, Mortalla, và Estella. Mỗi người trong số họ đều kiếm được một suất trong đội hình chính.

Nhưng không chỉ tài năng mới quan trọng đối với sự phát triển của một cầu thủ, theo Ruiz nó còn là ý chí và nỗ lực. Vài năm sau, với cương vị là HLV của trường Escolapios de Sarrí, ông tổ chức những buổi hội thao cùng các trường khác. Sau khi kết thúc, Ruiz để ý đến một cậu bé đứng một mình và đá quả bóng vào tường. Ruiz bước đến hỏi cậu bé rằng cậu ta đang làm gì và chú nhóc trả lời rằng chú đang đợi bố đến đón. Ruiz quay sang hỏi các HLV khác và muốn biết thêm thông tin về cậu bé này. Họ nói với ông rằng cậu nhóc không tồi, nhưng không có tương lai trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Ruiz nói rằng theo ông bọn họ đã sai. Ông đã thấy một cậu bé với rất nhiều hy vọng và ý chí, và ông biết rồi cậu bé sẽ làm được. Tên cậu bé là Albert Ferrer và sau này cậu đã thực hiện được ước mơ khi đứng trong đội hình Dream Team của Cruyff.

Di sản

Laureano Ruiz rời FC Barcelona vào năm 1978. Trong 6 năm ở đây ông đã thực hiện một cuộc cách mạng đối với học viện bóng đá trẻ, khiến cho CLB hướng vào những cầu thủ nhỏ con nhưng kỹ thuật, và gieo mầm cho thứ sau này trở thành phong cách của Barça trên sân cỏ. Nhưng kể cả khi có những ảnh hưởng của Ruiz, cần nhiều năm sau để CLB có thể gặt hái được phần thưởng từ những công việc vô giá của ông. Sau khi ông ra đi, Barça rơi vào một cuộc khủng hoảng bản sắc dài, khi đó đội bóng thay đổi lối chơi thường xuyên như thay HLV. Tito Vilanova nhớ rất rõ về thời kỳ này. Ông kể rằng lúc đó có một phong cách chơi bóng rõ ràng khi ông và Pep gia nhập La Masia dưới thời các HLV như Charly Rexach, Quique, Costas, Olmo, De la Cruz hay Artola. Dưới sự chỉ đạo của Rexach, Vilanova và các bạn khác học được cách chơi bóng giống hệt như Barça bây giờ. Vấn đề là, theo Tito Vilanova, lối chơi này chỉ được dùng ở học viện chứ không phải trên đội hình chính, nơi HLV người Anh Terry Venables đang cầm lái. Lúc đó Barça đá thực dụng hơn, và rất khó để các cầu thủ đội B hoà nhập khi được lên đội một.

Đội bóng thiếu đi sự đồng nhất và kết quả là các cầu thủ tin rằng nếu không có nền tảng thể lực mạnh mẽ, sẽ không có tương lai trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Có một mẩu chuyện về Josep Guardiola hồi ông 15 tuổi. Lúc đó các bác sỹ khám cho cậu bé Pep và thực hiện kiểm tra xem cậu có thể cao đến bao nhiêu khi phát triển lên. Pep được cho biết là cậu sẽ cao hơn 1,80 mét và cậu đã nhảy cẫng lên sung sướng vì tin rằng đó là tất cả những gì cần thiết để trở thành cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Giờ đây Guardiola nói rằng ông không còn quan tâm gì đến những bài kiểm tra kiểu đó.

Nói về Pep, trong suốt quãng thời gian ở La Masia ông đã từng phải đối đầu với Ruiz. Đó là vào năm 1984 và Ruiz đang là HLV của trường Escolapios. Để chào mừng một sự kiện đặc biệt ở trường, FC Barcelona được mời đến thi đấu. Đội Infantil đã đến và chiến thắng đội chủ nhà. Sau đó, Laureano Ruiz tới nói chuyện với HLV của Barça Infantil, Roca. Trước đó họ đã từng làm việc cùng nhau tại Barcelona và trong cuộc trò chuyện Ruiz nói đến việc đội của Roca đã ghi 2 bàn thắng phạt góc với miếng đá phạt mà Ruiz đã dạy. Roca trả lời rằng những cậu bé kia mới bắt đầu tập luyện cùng nhau có 4 ngày và không thể có chuyện chúng học được chiến thuật đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Ruiz không tin và quay về phía các cầu thủ nhí Barça. Ông hỏi rằng ai đã thực hiện các quả phạt góc và 2 cậu bé giơ tay lên. Ruiz hỏi xem có phải chúng đã được học các miếng đó không, và các cậu bé trả lời rằng chúng đã thấy các đàn anh tập bài đó. Một trong số các cậu bé chính là Josep Guardiola.

Mãi đến năm 1988 với sự xuất hiện của Johan Cruyff trên cương vị HLV trưởng đội 1 thì tất cả các đội bóng trong học viện mới bắt đầu chơi với cùng một thứ bóng đá. Quỹ đạo được định hình và thậm chí nếu vai trò của Cruyff là chủ chốt thì ta cũng không nên quên mất tầm quan trọng của Laureano Ruiz, người đầu tiên tin vào một đội hình 3-4-3 với những cầu thủ nhỏ bé nhưng tài năng và tầm quan trọng của bóng đá đẹp.

Vấn đề là Ruiz không có đủ ảnh hưởng và cá tính như vị HLV người Hà Lan để có thể thuyết phục CLB từ lúc đầu, điều này bản thân Ruiz cũng nhận ra. Vào năm 1991 khi Ruiz đang huấn luyện đội trẻ của Racing de Santander, ông nhận được một cuộc viếng thăm của Oriol Tort, một trong những con người mang tính biểu tượng nhất trong lịch sử Barça (Tên ông được đặt cho học viện bóng đá mới của CLB). Tort đến để xem thử cậu bé De la Peña và khi Ruiz hỏi xem ông nghĩ sao về cầu thủ trẻ này, Tort nói rằng cậu ta rất hứa hẹn. Ruiz hỏi thêm về Munitis và Ivan Helguera và Tort trả lời rằng họ rất chất lượng, nhưng không phải mục tiêu của CLB vào thời điểm này. Ruiz mỉm cười: "Buồn nhỉ, họ lùn quá phải không?" Tort nhảy lên và nói: "Laureano, tài năng là thứ duy nhất quan trọng!" Ruiz cười lớn: "Anh nhớ không, đó là những gì tôi luôn nói trong những năm ở Barcelona còn bọn anh thì toàn phản đối thôi!". "Đúng, đúng, tôi nhớ, nhưng el Flaco (Cruyff) đã thay đổi cách chúng tôi nhìn bóng đá."

Trí tuệ vĩnh hằng

Laureano Ruiz là người ông đã gieo mầm hạt giống, Cruyff là người cha đã nuôi dưỡng ý tưởng ấy và giúp nó phát triển, còn Guardiola là người kế thừa và gặt hái phần thưởng. Đó là những gì Martí Perarnau đã viết trong cuốn sách của anh về nguồn gốc lối đá của Barcelona và quá trình CLB đang thực hiện để tiếp tục cho ra lò những sản phẩm tương lai từ La Masia. Và mọi thứ đã bắt đầu từ trận thua trước CF Damm tại Cúp Catalunya khiến cho CLB mang Ruiz về để huấn luyện Juvenil A. Ông đã đặt nền móng cho thứ mà chúng ta đang chiêm ngưỡng và trải nghiệm ngày hôm nay. Một người yêu bóng đá, người luôn tin rằng ta không phải lựa chọn giữa chiến thắng với chơi đẹp, mà bằng cách chơi đẹp ta sẽ có cơ hội cao hơn để chiến thắng.

Laureano Ruiz hiện đang là giám đốc của một ngôi trường bóng đá công ở Santander. Mỗi năm ông phụ trách 700 tài năng nhí. Để khiến chúng hiểu những kỳ vọng đặt lên vai mình, Ruiz luôn lặp lại: "Các em càng chơi hay thì các em sẽ càng thích thú. Nếu các em chơi tốt hoặc ghi được một bàn thắng đẹp thì các em sẽ rất vui. Đó chính là mục tiêu của các em, chứ không phải chiến thắng trong trận đấu!"

Vài năm trước trường của Ruiz đã chơi một trận đấu gặp Racing, đội bóng lớn nhất trong khu vực và là đối thủ trên cơ. Họ đã giữ vị trí, thể hiện một tinh thần tuyệt vời nhưng đã thua vào những phút cuối cùng. Ruiz có một thói quen không bao giờ vào phòng thay đồ, nhưng lần đó ông đã vào để chúc mừng các cầu thủ. Ông thấy chúng đang khóc và gục đầu xuống và ông nói: "Các em không hề thua. Khi các em chơi với ý chí như vậy và cố gắng hết sức mình, thì các em không bao giờ thua!"

Nguồn: http://www.totalbarca.com/2012/history/laureano-ruiz-the-man-behind-barcas-playing-philosophy/

La Liga Vòng 3: Barça 1-0 Valencia

Lão Đen chích Cesc và Adriano có lí. Xem pha quay lại tình huống Sanchez lừa qua hậu vệ rồi chuyền dọn cỗ để Cesc đá lên trời mới thấy nản với Cesc. Ôn này cứ lững tha lững thững đợi đến khi bóng chuyền ra mới chịu nhấc chân ào vào, kết quả là bóng lên khán đài. Thời gian tới có lẽ Tito phải làm việc với hàng hậu vệ thật nhiều về những pha đối phương nhồi bóng thẳng vào trung lộ, những bàn thua và pha nguy hiểm những trận vừa qua hầu hết đến từ những tình huống như vậy. Tiếp theo là phòng thủ bóng bổng, trước kia tuy chỉ Pique cao nhưng các cầu thủ khác cũng chọn vị trí tốt nhưng những trận gần đây cứ phạt góc là thót tim. Hi vọng là Tito vẫn đang còn giấu bài, chỉ xoay tua đủ thắng và giữ sức để bùng nổ giai đoạn sau và Champion Leage.

[El Clásico - 253] Real Madrid C.F 2 - 1 F.C Barcelona

Theo mình thì trận vừa rồi chia ra làm 2 giai đoạn : trước khi Messi gỡ 1 trái và sau khi gi bàn.
1- trước lúc ghi bàn mình thấy Barca ở đậy là Tito muốn tấn công nhanh để chứng tỏ Barca cung cũng không ngại tấn công tốc độ với Real . Điều này là sai lầm vì Barca ngoài Perdo, Tello , Avles, Song thì phần còn lại khộng mạnh về tốc độ :baifu_samset:. Thua 2 trái đầu là thực sự đánh vào ở giũa khi mà Busquets bỏ vị trí một cách lơ là nên Real đánh thẳng vào trung lộ, cộng thêm Adriano lên lẹ về chậm làm thật sự chỉ có 2 trung vệ đá mà Ronaldo và Higa là những người có kỹ thuật tốt nên mắc sai lầm là bình thường khi mà người câm banh lúc nào cũng chủ động hơn, còn Alba cũng giống Adriano lên tham gia tấn công nhưng công việc chính là hậu vệ thì không hoàn thành. Vì thế mình thấy trận này Busquet đá tệ nhất:baifu_quagiandu: vì anh chịu trách nhiệm đánh chặn từ xa nhưng không thành công, không phải 2 trái đầu mà nhiều tình huống nguy hiểm khác trong hiệp 1.
2- sau khi Mess ghi bàn thì chúng ta có lên tinh thần, và đá chậm và khoa học hơn có thể vì thiếu người, nhưng lại thấy Barca đá thoáng và thông minh hơn:baifu_ongchu:. Kết quả chúng ta có nhiều cơ hội hơn ở hiệp 2, chúng ta ở trên đỉnh thế giới không phải đá nhanh như điện mà là sự chính xác trong những đường truyền. Bản thân cách đá của Barca là nhu uyển chuyển khống chế banh nhẹ nhàng và không vội vàng, Real là cương khi họ tấn công dựa trên nhanh và tốc độ. Vì thế khi hiệp hai bắt đầu Barca chủ động cầm banh đá chậm thì chúng ta hỗ trợ nhau tốt hơn trong phòng ngự và có nhiều pha sóng gió, và Real cũng không còn nhiều pha tấn công thẳ vào trung lộ như hiệp 1.
PS: Bản thân mình nghĩ hy vọng không phải là Messi không còn nhiệt huyết như cách đây 2 năm:baifu_khoctham:

[Liga-2] CA Osasuna 1 - 2 FC Barcelona

Có mà cụ sai thì có. Quả đó Pedro căng cho Messi. Nếu bắt việt vị cũng toi rồi. Nhưng mà anh hậu vệ tung chân cản phá trước khi đến chân Messi nên trọng tài không bắt. Bóng mới đến chân Bọ xít và chuyền tiếp lại cho Messi ghi bàn.
Ậy, luật việt vị mới nhất không có tính vụ đập chân anh ơi. Nếu ở thời điểm chuyền bóng đã ở vị trí việt vị thì kể cả đập chân hậu vệ sau đường chuyền vẫn việt vị, nếu cầu thủ tấn công vẫn nhận được bóng:
Untitled1.png

TT không bắt việt vị Messi ở trường hợp này là do bóng đập chân hậu vệ văng ra theo hướng ngược lại với Messi (Messi chỉ chạm bóng sau khi Alexis chuyền phát nữa, lần này thì k hề việt vị) và nhận định Messi không có hành vi ngăn cản hậu vệ đối phương cản bóng:
Untitled3.png

Cơ mà pha đầu tiên thì khi Messi chuyền cho Alexis thì việt vị 100% rồi :D. Nếu TT cắt còi ngay lúc ấy thì chẳng có gì xảy ra tiếp theo cả :))

[Liga-8] F.C Barcelona 3-0 Racing Santander

Âm nhạc là điều kỳ diệu mà trái tim con người đã viết lên. Cứ mỗi cảm xúc đưa đến, lời nhạc được viết ra thay nỗi niềm của con người. Bạn hãy gắn tai nghe và lắng chìm trong giai điệu của cuộc sống.

"Cuộc sống là bức tranh
Nhiều màu sắc được phết lên"
Bóng đá cũng giống như cuộc sống, nó chỉ là một phần. Nếu ta sống chậm và cảm nhận thì thật khó để biết rằng nó thật đẹp biết bao. Vậy là con người đã sinh ra những nghệ sĩ và sứ mệnh của họ theo thời gian là khắc hoạ cho lịch sử được biết rằng cuộc sống là bức tranh. Chúng ta đang sống trong một bức tranh.

Bức tranh ta đang sống được phủ nhiều gam màu. Có màu đen ám ảnh nhưng sâu thẳm. Có màu vàng tươi mới mà nhức nhối. Có những màu hôm nay nó đẹp lạ thường thì sang tuần tới sao mà nó xa lạ quá. Người hoạ sĩ tôi đang nhìn cô ta vẽ tranh chỉ dùng hai gam màu xanh và đỏ, những gam màu trầm.
Tiếng trống nhịp mở đầu bài ca, nét bút vẩy trên khung những con sóng uyển chuyển khiến ta có cảm giác lâng lâng. Có lẽ ta sẽ bị say sóng ngay từ ban đầu mất nếu không can trường. Lạ quá, tôi nhớ nhà thơ miêu tả những con sóng màu bạc khi gặp gió và con sóng lấp lánh ánh vàng khi đón nắng. Thế mà ở đây, con sóng màu xanh xô ào ạt tựa hồ chiều hoàng hôn ánh dưới đáy đại dương trong những cơn bão tố. Màu xanh thăm thẳm, màu xanh dữ dội hút sâu tầm mắt cuốn vào gió, góp theo mưa báo hiệu giông tố. "Bão táp kéo mây đen mù trời".

Chóng thôi, bão tan. Màu đỏ được tô điểm và tâm hồn trở nên hăng hái. Nét bút đan xen những đường thẳng như kẻ lên khung, ngẫu hứng và khó đoán. Chỉ đến khi chạm đến khung gỗ, nét bút mới dừng không đi tiếp. Cái khung có vẻ quá nhỏ so với dài tay người hoạ sĩ nhưng cuộc sống là vậy, có điểm dừng và có giới hạn.

Nét bút lại chuyển mình, vạch những nét bí ẩn cong vút theo tiếng nhạc déo dắt như mời gọi. Chấm phá. Khoảnh khắc háo hức tuôn trào đầy ngẫu hứng.

Chắc đến đây các bạn thật khó hiểu tôi đang nói về cái gì. Không sao, ta tiếp tục.

"Và nếu không có âm nhạc và nếu không có em
Thì bức tranh ấy sẽ không bao giờ
Mang ý nghĩa nào đẹp như đôi mắt em"

Trong âm nhạc, chỉ có yên tĩnh, thật sự yên tĩnh mới khiến ta tĩnh lặng để lắng nghe đầy đủ nhất âm thanh. Vật lý đã chỉ ra rằng âm thanh có tần số. Nếu không yên tĩnh, ta sẽ nghe cả những tạp âm và lúc đó nốt nhạc đã mất đi đầy đủ giá trị. Vậy là thật thú vị khi "đêm nay không gian như lắng yên đợi chờ" thì ta nghe nhạc. Còn em, cô hoạ sĩ. Tôi ngắm cô sáng tác. Cô đưa tôi tới những nơi tôi chưa đến. Cô chỉ cho tôi những cảm xúc tôi chưa thấy khi ngắm trẻ em hay những chàng lực điền vẽ tranh. Bất chợt tôi thi thoảng vỗ tay tán thưởng tài năng của cô mặc dù tôi biết một điều rằng tôi chẳng hiểu gì.

Tôi bị lẫn mất rồi. Giữa đêm, tôi nghe nhạc và ngồi xem Barca. Tôi lẫn đến mức ngỡ mình đang sống trong một bức tranh và Barca tôi xem là một cô gái. Tôi lẫn bóng đá có nhịp điệu, có âm tần như bài hát tôi nghe. Tôi nhầm những cầu thủ trên sân được sinh ra và sống động dưới cọ bút. Tôi hâm hâm nghĩ cảm xúc trong giải trí đạt đến triết lý của cuộc sống. Một cảm xúc lẫn lộn. Tôi rơi vào ảo giác mà chỉ biết rằng sự đồng cảm đến từ những nốt nhạc vốn dĩ ngòi bút đơn thuần không ca từ nào thốt lên hộ. Có lẽ những nhà báo sắp thất nghiệp vì cạn vốn từ. Các bình luận viên sẽ thất nghiệp vì nếu ai cũng như tôi khi tắt tiếng chỉ để nghe nhạc. Barca đem lại một ảo giác gần giống chất gây nghiện khiến các đệ tử lưu linh sống lay lắt trong đêm, gầy rộc và khô khốc.

Lại thêm một bức tranh nữa được vẽ lên. Nếu mang cả cuộc sống trong 90 phút vào bức tranh thì nó chằng chịt và mê cung. Vốn từ không đủ để viết sao cho đủ nên may sao cuộc sống còn có những giác quan khác phụ trợ. Nếu là một hoạ sĩ, có lẽ Barca sẽ là cô hoạ sĩ phá kỷ lục bán tranh của Da Vinci. Cám ơn AtomegA.

Nếu không có em của AtOmega. Ông Đen này hoài cổ gớm nhỉ. Nhưng thỉnh thoảng nghe AtOmega cũng phê, mỗi tội ít bài quá.
Top